Tái Sinh Chi Từ

Chương 117 :

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Những người khác thì vẫn ở tại Úc, mà thân hữu của 9 người còn sống được máy bay quân dụng đưa tới Palau.



Đường Tiểu Ất cùng trợ lý cấp cao của Văn Vận cầm tiền chuyển khoản của Tương Hãn làm thủ tục mua hải đảo, ba người Tương gia thay phiên tới chiếu cố Tương Hãn.



Tương Hãn tên gian thương này, còn đang ở trên biển liền mượn laptop của người khác thực hiện chuyển khoản, lúc này mới giúp cho Lưu Duệ có được tin tức sớm hơn người khác. Bằng không chỉ biết đợi thông báo của bên Úc, tin tức chuyển về trong nước sẽ chậm hơn rất nhiều.



Điện thoại của Tương Hãn rơi ở biển, hắn lại mắc bệnh của người hiện đại, ngoại trừ số điện thoại của mình ra thì không nhớ được số của người khác. Lúc Đường Tiểu Ất tới đây mới vừa rạng sáng, hắn thấy đã trễ nên không gọi điện thoại cho Từ Cửu Chiếu hoặc là kinh động tới Tương lão gia tử.



Đến lúc sáng ngày thứ hai bị đẩy làm các loại kiểm tra, hắn mới nhớ tới gọi điện thoại thì Từ Cửu Chiếu đã lên máy bay tắt điện thoại.



Từ Cửu Chiếu sau khi biết liền để hắn cầm điện thoại của mình báo bình an cho lão gia tử. Cho dù nhận được tin tức trước đó, Tương Vệ Quốc thấy cháu trai gặp nạn điện thoại về vẫn kích động khó có thể kiềm được.



Sau khi Từ Cửu Chiếu, Lưu Duệ tới được một lúc, Phùng Thư Tình mang theo vài hộp đồ ăn đi đến.



“A Hãn ăn cơm ~” Phùng Thư Tình giơ hộp đồ ăn và hộp cách nhiệt lên, “Đây là em tìm một gia đình người Hoa bên này mượn phòng bếp để ninh canh, thừa dịp còn nóng thì uống đi.”



“Cảm ơn.” Tương Hãn khách khí, “Mấy ngày nay phiền toái mọi người rồi.”



Phùng Thư Tình rất có cảm tình nói: “Đều là người một nhà cả, chỉ cần anh còn sống trở về, cái gì cũng không bằng.”



Tương Hãn cười một tiếng, không nhìn đến khuyết điểm của bác trai và cô nhỏ thì có họ hàng như vậy cũng không tệ. Hắn nói: “Em xin nghỉ làm hả? Cấp trên không nói gì sao?”



Phùng Thư Tình xoa thắt lưng nói: “Cấp trên của em cũng thấu tình đạt lý, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không cho nghỉ cũng không có tình người rồi.”



Tương Hãn gật đầu, lúc đầu hắn nghĩ nếu như ảnh hưởng đến công việc của Phùng Thư Tình, liền nhân cơ hội điều động cô về làm ở Duệ Phong bên Bắc Kinh. Nếu như vậy, sau này cũng phải cảm ơn những người thân khác đã vì hắn bôn ba hơn nửa tháng nay.



Kéo Từ Cửu Chiếu bên cạnh đến dùng cơm, Phùng Thư Tình đem đồ ăn mang tới từng món lấy ra.



Lưu Duệ nói: “Phùng tiểu thư, thời gian cô xin nghỉ cũng không ngắn, không bằng về trước đi làm đi. Bên này có tôi cùng Cửu Chiếu trông nom, cô cùng Đại bá phụ và Tương Phong về nước trước đi.”



Phùng Thư Tình chần chờ nhìn hai người bọn họ: “Hai người có thể chứ? Nếu không để tiểu Phong lưu lại thay nhau cũng tốt.”



Lưu Duệ nói: “Không cần đâu, còn có hai người Đường Tiểu Ất nữa mà. Hơn nữa chúng tôi ở bên này ngây ngô không được vài ngày cũng sẽ trở về thôi.” Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu vừa gặp mặt liền không khắc chế được dính lấy nhau, những người này lưu lại chỉ làm bóng đèn thôi.



Phùng Thư Tình suy nghĩ một chút nói: “Vậy cũng được, dù sao A Hãn cũng đã trở về, cũng không cần người thân tới ký tên.”



Lưu Duệ nói: “Như vậy tôi liền đặt vé máy bay trở về cho mọi người. Ngày mai mọi người đừng tới đây, bên này có chúng tôi lo rồi. Thừa dịp còn chưa trở lại mọi người đi ngắm cảnh đi, du lịch Palau rất tốt, mọi người có thể lặn xuống biển nhìn sứa, cũng không uổng công đi một chuyến.”



Ánh mắt Phùng Thư Tình sáng lên: “Vậy cũng được. Vậy làm phiền anh, Lưu tiên sinh. “



Lưu Duệ quay đầu nói với hai người: “Hai ngươì ăn trước đi, tớ tiễn Phùng tiểu thư, thuận tiện mua cho hai người mấy bộ quần áo.” Sau đó hắn ý vị thâm trường nhìn Tương Hãn, sau đó Tương Hãn hướng hắn giơ ngón cái.



Từ Cửu Chiếu đầu óc mơ hồ nhìn hai người ra ám hiệu, xem không hiểu cậu cũng không hỏi, chuyên chú chia thức ăn cho Tương Hãn.



Đêm qua không ngủ, sáng hôm nay lại ngồi máy bay nửa ngày, lúc này mí mắt Từ Cửu Chiếu đều muốn đánh nhau.



Tương Hãn ở phòng một người, bên trong hiển nhiên có giường nghỉ ngơi, chỉ có điều Tương Hãn không muốn để Từ Cửu Chiếu cách hắn xa như vậy, liền ôm Từ Cửu Chiếu để cậu nằm ở bên cạnh mình, hai người chen chúc nhau trên giường bệnh.



Hai người tựa sát vào nhau ngủ thiếp đi, ngay cả Lưu Duệ trở về đem đồ để xuống cũng không biết.



Nửa đêm Từ Cửu Chiếu giật mình tỉnh giấc, đến khi mắt cậu thích ứng với bóng tối trong phòng, quay đầu mới phát hiện đầu của mình và A Hãn dựa vào nhau.



“Tỉnh rồi sao? Muốn uống nước không?” Tương Hãn bị cậu làm cho tỉnh ngủ, lim dim mở mắt.



Từ Cửu Chiếu đột nhiên một trận kích động, ôm mặt của Tương Hãn hôn tới. Tương Hãn đương nhiên cực kỳ cam tâm tình nguyện cậu yêu thương, ban ngày người tới tới đi đi, hắn còn hôn chưa đủ đâu.



Hắn đè Từ Cửu Chiếu lại, đem đầu của cậu đè xuống, mở hàm dưới, cạy răng Từ Cửu Chiếu ra. Nụ hôn ban ngày kia chỉ là an ủi cho nhau nên dịu dàng thắm thiết, còn nụ hôn này lại vô cùng kịch liệt.




Tứ điều bình vẫn được bảo quản tốt ở bên trong tủ sắt của xưởng Văn Vận. Mặc dù Từ Cửu Chiếu không muốn khoa trương như vậy, nhưng mà Phùng Trung Bảo kiên trì muốn đặt nó ở đó.



Theo thường lệ bịt cửa sổ lại mở đèn bàn biểu diễn cho Tương Hãn một phen.



Sau khi đèn sáng, Tương Hãn rung động đứng tại chỗ, không dám tin nói: “Tuy rằng đã nghe em miêu tả qua, thế nhưng tận mắt thấy cùng nghe thấy thì hoàn toàn khác nhau. Đây thật là rất xảo diệu, cũng quá mờ ảo, quả thực tiên khí mười phần.”



Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn thán phục, rất thỏa mãn: “Lúc đầu em muốn gọi nó là 《Thương Hải Tang Điền》 hoặc là 《Quang Quái Lục Ly》, thế nhưng Ngô sư huynh kiên quyết phản đối, nhất định phải gọi là 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》.”



Tương Hãn trừng mắt nhìn Ngô Diểu: “《Thương Hải Tang Điền》 《Quang Quái Lục Ly》 đều tốt vô cùng, đương nhiên 《Thương Hải Tang Điền》 càng tốt hơn một chút, tại sao lại muốn đổi?” Hiếm khi Từ Cửu Chiếu đặt được tên nghiêm chỉnh như thế, Tương Hãn kiên quyết ủng hộ tới cùng.



Ngô Diểu kêu lên: “Đừng làm rộn được không?! Tên này phiên dịch ra rất dài, người nước ngoài nghe không hiểu được. Đối với ban giám khảo cũng rất bất lợi!”



Từ Cửu Chiếu cũng đã nghe Ngô Diểu giải thích qua, chỉ có điều cậu vẫn muốn đem chuyện này nói cho Tương Hãn, một điểm cũng không có ý thức được hành vi này mang tính chất làm nũng cáo trạng rất cao.



Trực giác Tương Hãn cảm nhận được suy nghĩ của cậu, hắn liền ưỡn ngực ngẩng đầu, ngạo nghễ cùng Ngô Diểu nói: “Nếu là Trung Quốc tham gia triển lãm, tác phẩm nhất định phải lấy tên Trung Quốc.”



Ngô Diểu bị ngoạn muốn khóc, hắn hao hết miệng lưỡi mới thuyết phục được Tương Hãn.



“Vậy được rồi.” Tương Hãn miễn cưỡng nhường một bước, “Vậy giống như 《Bóng Đêm Tinh Hà》đi, 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》là tên tiếng Anh.”



“Cậu nói cái gì thì là cái đó.” Ngô Diểu mệt mỏi hết lực nói.



Cuối cùng Từ Cửu Chiếu đem tác phẩm giao cho Ngô Diểu, Ngô Diểu đóng gói kỹ càng liền mang theo tứ điều bình bay đến Pháp.



Bởi vì bị kéo dài, bây giờ cách ngày hết hạn giao tác phẩm chỉ còn lại một tháng. Ngô Diểu không có đủ thời gian, lúc này hắn lền sử dụng nhân mạch của chính mình, nhanh chóng ở phòng triển lãm Paris mướn một triển thính.



Ngô Diểu vô cùng đắc ý phát thư mời khắp nơi. Mời nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng, người sưu tầm có danh, người quản lí viện bảo tàng, tác giả chuyên mục, thành viên hiệp hội gốm sứ, còn có mấy người ký giả truyền thông.



Đương nhiên là có mời cả giám khảo lần này, chỉ có điều bởi vì gần đến đại triển quốc tế hai năm một lần, những giám khảo này đều rất bận rộn, người muốn trăm phương nghìn kế theo chân bọn họ lập quan hệ nhiều không kể xiết.



Nếu không phải là Ngô Diểu đã lăn lộn mấy năm nay, những người này nhìn cũng không thèm nhìn tới. Coi như là đáp ứng lời mời đến đây, những người này cũng là nâng cằm cao ngạo, tuy rằng không tính là dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng gương mặt vẫn lãnh đạm.



Không phải bọn họ muốn làm bộ làm tịch, nhưng khi nghe nói lần này Ngô Diểu mang đến là tác phẩm của một nghệ thuật gia trẻ tuổi từ Trung Quốc, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không coi trọng, tuy rằng cái tên này gần đây dường như ở trong giới được nhắc tới rất nhiều.



Thế nhưng danh tiếng có thể thổi phồng lên, không có nhìn thấy tác phẩm chân chính trước, những người này cũng sẽ không vì giao tình liền phá hỏng danh tiếng của chính mình.



Ngô Diểu ăn mặc một thân tây trang, vẻ mặt tươi cười chiêu đãi từng vị khách nhân được mời tới.



Bạn cũ của hắn – Kiều Mã Tư ·Peg – ký giả chụp ảnh của 《Thời báo Paris》 nói với hắn: “Ngô Diểu, rốt cuộc là cậu muốn cho chúng tôi xem vật gì hiếm lạ đến như thế, mà khiến tôi mang theo máy chụp tốt nhất đến đây.”



Ngô Diểu thần bí: “Đương nhiên là muốn giúp cho cậu được một tin tức lớn. Đây là triển lãm thử thôi, chỉ có ngắn ngủn một tuần lễ, trong lúc này, cậu có thể gần gũi tiếp cận nó. Nếu như đợi đến sau này cậu muốn có cơ hội như vậy cũng không dễ dàng đâu, nói không chừng còn cần hẹn trước đấy.”



Kiều Mã Tư nhìn hắn: “Đừng nói là cậu muốn cho tớ xem tác phẩm giống như bức tranh của danh họa Vincent van Gogh không bao giờ được xuất bản nha.”



Ngô Diểu: “Cũng không sai biệt lắm.”



Kiều Mã Tư bán tín bán nghi, Ngô Diểu bỏ đi bắt chuyện với khách nhân khác, lưu lại Kiều Mã Tư đứng đối diện với một triển thai được vải đỏ che đậy.



Mười giờ sáng, tất cả khách nhân đều đến. Ngô Diểu đóng cửa tiểu triển thính lại, hắn gật đầu với trợ lý đang đứng ở bên công tắc đèn, bản thân mình thì đi tới triển thai đối mặt với chưa tới hai mươi người.



“Thưa quý vị. Tôi sắp sửa cho mọi người thấy một kỳ tích, một thần tác không nên tồn tại trên thế giới này, một trân bảo mà thượng đế mượn tay con người làm ra tặng cho trần gian này.”



Khách mời bởi vì hắn ngôn từ quá mức khoa trương mà hơi xôn xao, không tự chủ được nhìn chằm chằm Ngô Diểu.



Ngô Diểu kéo màn sân khấu, hướng về phía mọi người nói: “Tân tác 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 của đại sư gốm sứ trẻ tuổi Từ Cửu Chiếu đến từ Trung Quốc.”