Tái Sinh Chi Từ

Chương 119 :

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Tôn thúc đại khái cũng biết hai người đang làm gì trong phòng bếp, cho nên khi Tương Hãn đen mặt mở cửa ra ông vô cùng đồng tình.



Tương Hãn khó chịu đưa tay: “Đưa điện thoại cho cháu!” Tôn thúc đem điện thoại giao tới tay hắn, Tương Hãn đóng cửa lại, thuận tiện đem cửa khóa luôn.



Ngô Diểu chắc là đã gọi tới di động của hai người nhưng không có ai nhận, lúc này mới gọi đến điện thoại cố định trong biệt thự, để Tôn thúc đem điện thoại đến tìm người.



Tương Hãn đi tới, Từ Cửu Chiếu đưa điện thoại để ở bên tai: “Alo, em là Từ Cửu Chiếu đây. Ngô sư huynh có —— chuyện gì sao?!” Từ Cửu Chiếu bị dọa cho giật mình, Tương Hãn đứng ở sau lưng, đưa tay tiến vào trong quần áo cậu.



Cậu lấy điện thoại ra quay đầu liếc mắt cảnh cáo Tương Hãn, Tương Hãn dùng ánh mắt ủy khuất nhìn lại. Nhìn nhau một hồi, Từ Cửu Chiếu không có biện pháp quay đầu đi đem điện thoại để lại trên tai.



“….Anh vô cùng bất mãn về an ninh của triển lãm quốc tế song niên! Không ngờ bọn họ lại sơ suất như thế!” Ở bên kia đầu điện thoại tiếng oán giận của Ngô Diểu lúc này mới truyền vào trong lỗ tai cậu.



Từ Cửu Chiếu không nghe được đoạn trước, cho nên không biết vì sao hắn lại kích động oán giận như vậy.



“Đừng …..Cái này, đại khái là khó tránh khỏi đi? Dù sao cũng là triển lãm …… lớn như vậy, rất nhiều nước tham gia triển lãm …… nghệ thuật gia cũng nhiều.” Từ Cửu Chiếu không tập trung trả lời. Cái quần mềm mại bị tuột xuống, cho dù Từ Cửu Chiếu có ý chống lại, cũng ngăn không được Tương Hãn dùng đầu lưỡi mềm mại trơn trượt liếm tai của mình, hai bàn tay to vuốt ve thân thể cậu, đầu gối của hắn lại tách hai chân cậu ra.



“Bọn họ cũng nói như vậy đó. Đều là mượn cớ! Bọn họ chính là hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm!” Ngô Diểu tức giận, “Cửu Chiếu, chúng ta không thể dễ dàng quên đi như vậy được! Lần này tổn thất quá lớn.”



“A—— ” Trong nháy mắt phát ra tiếng thất thanh, Từ Cửu Chiếu gắt gao cắn môi.



Tương Hãn ra sức đè ép cậu về phía trước, đụng tới mặt bàn lạnh lẽo, cơ thể Từ Cửu Chiếu phản xạ có điều kiện thoáng cái co rúc lại, nhưng Tương Hãn dính ở sau lưng bị kẹp đến thở hốc vì kinh ngạc.



“Tiểu sư đệ em làm sao vậy? Em có đang nghe không đấy?!” Ngô Diểu mất đi bình tĩnh ngày thường, mảy may không có nhận ra được khác lạ.



“Ừ, ừ!” Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, “Em đang nghe, em đang nghe!” Cậu cắn răng ức chế tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.



Tương Hãn một tay vịn eo, một tay vỗ nhẹ xương hông của cậu, Từ Cửu Chiếu thả lỏng, làm cho Tương Hãn di chuyển không còn khó khăn nữa.



Bọn họ không phải là lần đầu tiên sử dụng tư thế đứng, tự nhiên biết phối hợp thế nào. Hai chân Từ Cửu Chiếu đứng vững, nằm úp sấp về phía trước, hai cánh tay chống đỡ trên mặt bàn, thắt lưng và đầu gối hơi cong về phía trước. Tương Hãn thoải mái bao phủ trên lưng cậu, ôm eo giúp cậu có thêm lực chống đỡ, nghiêng đầu dùng răng khẽ cắn gáy cậu.



Luồng điện tê dại lan ra khiến toàn bộ linh hồn Từ Cửu Chiếu run rẩy, cậu thoải mái nhắm mắt lại chuyên chú cảm thụ, Tương Hãn lại cọ cọ bên tai khiến cậu hơi ngứa một chút.



“…. Cho nên nhất định phải nghiêm túc thương lượng!” Ngô Diểu vì nói rất nhanh nên thở hổn hển, thậm chí bị sặc nước bọt ho khan.



Chờ hắn bên kia ho xong, mới phát giác trong điện thoại hoàn toàn không có một tiếng nói chuyện, rốt cục hắn cảm thấy có điểm không đúng, cẩn thận lắng nghe, bên đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc yếu ớt.



“…” Ngô Diểu nhất thời hắc tuyến, hắn nói: “Có phải anh gọi điện đến không đúng lúc không?”



Những lời này trùng hợp để Tương Hãn nghe thấy được, hắn cầm điện thoại từ trong tay mềm rũ của Cửu Chiếu để lên tai: “Giờ anh mới biết sao!”



“Tương Hãn, cậu là động vật!” Ngô Diểu khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.



Từ Cửu Chiếu mở mắt, đưa tay vỗ hắn một cái, đem điện thoại cầm về.



Ngô Diểu ở bên kia quát: “Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn có tâm tư làm chuyện này!” Khuôn mặt Từ Cửu Chiếu xấu hổ đỏ hồng, cậu bây giờ đối với Tương Hãn không thể cứng rắn nổi. Cậu còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Ngô Diểu ở bên kia quát: “Tứ điều bình bên này bị trộm mất rồi, hai ngươi thật đúng là có thể bình tĩnh được!!”



“….” Hô hấp Từ Cửu Chiếu trong nháy mắt dừng lại, Tương Hãn chỉ nghe được mấy câu vụn vặt, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”



Giọng nói Từ Cửu Chiếu trở nên vững vàng: “Chờ một hồi em gọi lại!” Nói xong cậu tắt điện thoại.



Tương Hãn thở phì phò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”




Một đám nghệ thuật gia liên quan, phòng làm việc, phòng trưng bày trong lòng cười thầm. Thoạt nhìn thì bên phía triển lãm là đang nhượng bộ, nhưng mà kết quả cuối cùng nhất định không tốt đẹp.



Sáng tác nghệ thuật không thể so với cái khác, không phải là nghĩ một cái là có thể làm được. Vội vàng chế tạo gấp một tác phẩm, nếu như làm không giống như kỳ vọng, cuối cùng cũng sẽ rơi rụng. Còn không bằng từ bỏ triển lãm lần này, qua một hai năm chuẩn bị tác phẩm cho tốt đủ để người khác thán phục, rồi ngóc đầu trở lại.



Nhưng những người này tuyệt không hảo tâm mà nói thẳng ra, chỉ cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem kịch vui.



“Em không nên nhìn những thứ này.” Tương Hãn đem tay che ở phía trước màn hình laptop.



Từ Cửu Chiếu nâng mắt cười: “Không có việc gì, em cần phải nhìn một chút. Bằng không thật không biết vậy mà lại náo nhiệt thành cái dạng này.”



Truyền thông trong nước chậm chạp chờ đến khi tin tức《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》bị trộm trở thành tiêu điểm và đầu đề trên báo chí của các nước Châu Âu, lúc này mới đăng lại trong nước, bắt đầu đưa tin và đi theo chuyện này.



Trên web cũng bắt đầu xuất hiện các bài báo được phiên dịch ra.



Ở đây không chỉ có tin tức tác phẩm tham gia triển lãm bị trộm từ đầu đến cuối, còn có giới thiệu vắn tắt về nghệ thuật gia và tác phẩm tham gia.



Người của quốc nội thế mới biết, người thừa kế kỹ thuật gốm sứ truyền thống tạo ra《Thất Huynh Đệ 》 tràn ngập hồi ức màu sắc tuổi thơ này còn có thiên phú đào nghệ hiện đại xuất chúng như thế.



Tác phẩm cậu sáng tác vậy mà được người nước ngoài truy phủng, điều này làm cho người dân trong nước bất minh giác lệ (ý là tuy không hiểu nhưng cảm thấy cái đó rất lợi hại) đồng thời nhịn không được cảm thấy tự hào, kiêu ngạo.



Bởi vì từ trước đến nay các nghệ thuật gia trong nước đều vô duyên với giải thưởng quốc tế này, trong lịch sử giải thưởng quốc tế thì giải nhất về gốm sứ vẫn còn trống chỗ. Nếu như tác phẩm này không bị mất, không chừng giải thưởng sẽ thuộc về nó.



Nhưng có một bộ phận so với dân chúng chỉ xem náo nhiệt, YY tự đắc một hồi thì không giống nhau. Thị trường nghệ thuật quốc nội thế nhưng xảy ra chấn động không nhỏ, rất nhiều người đều chú ý tới diễn biến sau này.



Một khi Từ Cửu Chiếu thực sự lấy được giải quốc tế, như vậy người sưu tầm có tác phẩm của cậu sẽ rất cao hứng, bởi vì đồ sứ của Từ Cửu Chiếu mà bọn họ sưu tầm được rất nhanh sẽ nước lên thì thuyền lên.



Từ bên nước ngoài truyền về, ngoại trừ đa số cho là việc vui, cũng làm cho một số khác khó chịu.



Không riêng gì nước ngoài có người ghen tị, trong nước cũng không ít người đố kị ra mặt. Bọn họ tự nhận là mình có tư lịch tương đối lão làng, tài nghệ tương đối cao, liền bắt đầu đem bằng cấp và cấp bậc của Từ Cửu Chiếu ra âm dương quái khí bình xét.



Cùng lắm chỉ là một mao đầu tiểu tử còn chưa tốt nghiệp cao trung, may mắn được Trâu lão chỉ điểm, ngẫu nhiên được hai giải thưởng. Vậy mà cũng không biết trời cao đất rộng liền đắc ý vênh váo.



Đề tài câu chuyện có vẻ như muốn chứng minh Từ Cửu Chiếu không học vấn không nghề nghiệp, ngay cả năng lực thẩm định và lý giải cơ bản cũng không có.



Chỉ có trình độ kỹ sư thủ công mỹ nghệ trung cấp, ngay cả bãn lĩnh khoe khoang cũng làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Tài nghệ này mà khoe khoang cái gì?



Chẳng qua là do người nước ngoài không có kiến thức, hiểu sai kỹ thuật gốm sứ của Trung Quốc, tùy tiện xuất ra một cái cũng có thể làm cho người nước ngoài kinh hô thần kỳ. Có gì đặc biệt hơn người!



Ngô Diểu đã bay đi Pháp, đi theo án kiện xem xét tiến độ. Vì vậy luận điệu chướng khí mù mịt trong nước này không có người đè xuống. Hơn nữa cho dù là Ngô Diểu cũng không quản được, nhân mạch trong nước của hắn không có lớn như vậy.



Nếu như nói bên nước ngoài ngôn luận ác ý công kích là ghê tởm, thì những lời ngông cuồng mù quáng kiêu căng này khiến người ta cảm thấy buồn cười.



Những người đó thậm chí cũng không biết Từ Cửu Chiếu là ai, liền nói giống như đã thấy tận mắt tác phẩm của cậu. Toàn bộ đều phủ định phê phán, chỉ bởi vì chính bọn nó làm không được, thì người khác cũng không thể nào làm được mà thôi!



Trong lúc thiết kế tác phẩm mới, thỉnh thoảng Từ Cửu Chiếu cũng nhìn những bình luận và tin tức này trên web. Cậu xem như đây là để giải sầu, thế nhưng Tương Hãn lại cực kỳ tức giận, trong bụng liền sắp xếp ý định phản kích.



Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu khuyên: “Loại người tự cao tự đại kiểu này, càng để ý đến họ, họ càng hăng hái thêm.”



Chỉ có dùng thực lực để nói chuyện, mới có thể làm cho những hạng người xấu xa này câm miệng.