Tái Sinh Chi Từ

Chương 121 :

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Tác phẩm lần này so với lần trước khác biệt cực kì lớn, không chỉ đơn giản là tiến bộ, mà là một bước nhảy vọt về chất lượng.



Thời gian chỉ mới bao lâu chứ?



Chưa tới nửa năm mà thôi, Từ Cửu Chiếu có thể từ một người trong lĩnh vực này lột xác trong lĩnh vực khác, còn chuyển biến không hề gặp trúc trắc gì.



Chỉ có thể nói năng lực phong cách nghệ thuật và sức lý giải của cậu người bình thường không thể so sánh được, có thể tạo ra phong cách sáng tạo độc đáo của riêng mình, được xưng là đại sư cũng không quá đáng chút nào.



Trâu Hành Tân cảm khái, không nghĩ tới đệ tử quan môn của ông lại tiến bộ nhanh như thế. Cái này không chỉ là ngang bằng với ông, mà là vượt xa người thầy này rồi.



Đồng thời Trâu Hành Tân cũng rất hoang mang, là cái gì khiến cho cậu có đột biến lớn như thế. Tác phẩm bị mất cũng không tạo được kích thích khoa trương như vậy a.



Trong lòng Trâu Hành Tân có nghi vấn dĩ nhiên là hỏi liền.



Từ Cửu Chiếu đối với thầy mình dĩ nhiên là không có giấu diếm.



“Con có xem qua mấy lời phê bình, nên có chút khó chịu.” Từ Cửu Chiếu thản nhiên thừa nhận, tuy rằng nói ngôn luận phê phán trên web coi như là để giải sầu, thế nhưng dù sao trong lòng cậu không phải là không để tâm, chỉ là không biểu hiện lên trên mặt mà thôi.



Tương Hãn thế mới biết Từ Cửu Chiếu vẫn bị ảnh hưởng đến, nhất thời đau lòng: “Cửu Chiếu…..”



Từ Cửu Chiếu hướng hắn mỉm cười lắc đầu: “Thỉnh thoảng nghe một chút ý kiến phê bình cũng rất tốt, chí ít có thể làm cho em biết em còn thiếu sót chỗ nào.”



Tương Hãn vì cậu bất bình nói: “Nhưng những người đó căn bản là xoi mói, cũng không phải thật tâm phê bình.”



Từ Cửu Chiếu tâm bình khí hòa nói: “Em cảm thấy mấy người đó cũng không phải nói vô căn cứ đâu.”



Trâu Hành Tân cũng xem qua những ngôn luận này, bất quá sóng to gió lớn gì ông cũng đều gặp qua rồi, có khi còn gặp phải những lời chỉ trích còn khó nghe hơn. Nghe đến mấy cái này nhằm vào Từ Cửu Chiếu trái lại ông không có cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu.



Bị người ghen ghét rất là bình thường, tiểu đệ tử sớm muộn gì cũng phải đối mặt với loại tình cảnh này, ông chỉ là lo lắng đối phương chịu ảnh hưởng. Mà bây giờ nhìn lại, Từ Cửu Chiếu rất kiên cường chín chắn, ngẫu nhiên nhận được cản trở cũng không phải là chuyện gì xấu. Trái lại có thể tôi luyện thêm tâm tính của cậu.



Vì vậy ông nói: “Nói cho chúng ta nghe một chút, trong thời gian này tư tưởng của con biến hóa ra sao? Còn có ý tưởng sáng tác tác phẩm nữa.”



Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Bắt đầu nói từ khâu chọn cách thể hiện đề tài đi ạ, lúc đó con chỉ nghĩ đến cách thể hiện thời gian chuyển biến, sinh hoạt cổ kim bất đồng. Cảm thán sinh hoạt hiện đại tiên tiến rực rỡ sáng chói, bởi vì có chút nguyên nhân, suy nghĩ này hơi phấn khởi quá mức, vì vậy liền hơi khoa trương một chút, kéo dài quá trình và thời gian. Muốn nói lạc đề, hình như quả thật có một chút.”



Khi đó Từ Cửu Chiếu đứng ở góc độ của mình suy ngẫm lại, những việc mà cậu đã trải qua, từ Minh triều mấy trăm năm trước đến lúc hoàn dương. Trong tư tưởng luôn muốn biểu hiện biến đổi của hai cuộc sống trước và sau đã mang cho cậu chấn động như thế nào, từ lúc mới bắt đầu là tâm tình lo sợ không yên đến thản nhiên tiếp thu, cuối cùng là sự yên lặng bình thản.



Đây là nhận thức cảm tính của cậu, đây chính là cuộc sống bây giờ của cậu.



Thế nhưng loại từng trải trăm năm biến thiên này, trên thế giới phỏng chừng chỉ có mình cậu, những người khác chỉ có thể đứng ở góc độ một quần thể mà xem xét, mà không phải là cá nhân. Cho nên, chọn cách thức biểu hiện tác phẩm là do duy tâm của cậu. Nghiêm khắc nói cậu lạc đề, cậu có thể tiếp thu.



“Nói về kỹ thuật, lúc hoàn thành xong tác phẩm, con quả thực rất đắc ý vì tài nghệ của mình không ai bằng, con lấy đó làm kiêu ngạo.” Từ Cửu Chiếu buông mắt tự kiểm điểm. Khi đó tuy miệng cậu nói khiêm tốn, nhưng thấy mọi người vì tứ điều bình mà khiếp sợ, nội tâm rất là đắc chí.



Dù sao cũng là kết hợp kiến thức hai đời cậu học được, có thể nói là tác phẩm đỉnh cao trong cuộc đời nung gốm của cậu.



Phùng Trung Bảo không đồng ý: “Cửu Chiếu, những gì cậu làm quả thật đủ làm cho người khác kính nể. Kiêu ngạo, tự đắc là nhân chi thường tình, không có gì tự trách cả.”



Trâu Hành Tân cũng gật đầu nói: “Con còn trẻ, hẳn là nên có chút nhuệ khí. Chẳng qua là tính tình con quá trầm ổn, cái này có vẻ không lạnh không nóng. Chúng ta làm sáng tác nghệ thuật, chính là muốn truy cầu giải phóng tinh thần bản thân, không có cá tính ngược lại là điểm chết người.”



Tương Hãn cũng nói: “Đúng vậy, em có quyền quyết đoán hơn, có thêm một chút ngạo khí cũng tốt.” Tuy rằng Cửu Chiếu không phải là dạng tính cách này, nhưng mà làm nghệ thuật gia phải giữ vững chủ trương và tính cách biểu hiện bản thân, như vậy mới có thể thành công được.



Chỉ biết theo khuôn sáo cũ, bảo sao hay vậy, không có cá tính, ngược lại sẽ biến mất trong chúng sinh. May là bây giờ Từ Cửu Chiếu có thể dùng tác phẩm thể hiện tiếng nói của mình.



Cao Đại Toàn ở một bên nói: “Chính là hai điểm này giúp cho em đột phá sao?”
Ngô Diểu hỏi Kenny · Maijinsi: “Ông có thể nói cho tôi biết tên của bốn người nghệ thuật gia đó không?” Những người này có thể sẽ ôm ác ý đối với tiểu sư đệ, phải đặc biệt cảnh giác.



Kenny · Maijinsi chần chờ một chút, vẫn là đem tên của người bốn người nói cho Ngô Diểu.



Kết quả Ngô Diểu sợ hãi kêu: “Tony · Lý?”



Cảnh quan Hank bén nhạy lập tức hỏi: “Anh nhận thức người này?”



Ngô Diểu kinh ngạc nói: “Người này từng xung đột với Từ Cửu Chiếu! Hình như chính là vì nguyên liệu chế tạo ra tác phẩm đó.”



Cảnh quan Hank vỗ bàn một cái, hắn đứng lên: “Lập tức đem cậu ta liệt vào người hiềm nghi số một!”



Kenny · Maijinsi đứng lên nói: “Nếu như có thể, mong mọi người nhất định phải đem《Bóng Tối Và Ánh Sáng》tìm trở về. “



Ngô Diểu gọi điện thoại cho Từ Cửu Chiếu: “Tiểu sư đệ, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em biết!”



Từ Cửu Chiếu: “Em cũng có một tin tức tốt muốn nói cho anh.”



“Vậy em nói trước đi.”



“Tác phẩm mới đã làm xong rồi, bất cứ lúc nào anh đều có thể mang đi.”



“Anh thật sự không kịp chờ đợi muốn tận mắt nhìn a.”



“Anh nói có tin tức tốt gì sao?”



“Bên này đã xác nhận được người hiềm nghi, rất có khả năng sẽ phá án nhanh chóng.”



“A? Đến lúc đó phải cho tác phẩm nào tham gia triển lãm đây?”



Kết quả là hai người lập tức chuyển qua vấn đề này. Lúc Lý Tùng Nham và người bán tin tức an ninh sa lưới, liền khai tác phẩm đã bị kẻ trộm tìm người mối lái bán ra, truy trở về chỉ là ngày không xa.



Cho đến khi tin tức được đăng lên, người đại diện Lý Tùng Nham là Hàn Hạo mới biết được Lý Tùng Nham lại làm ra loại chuyện này.



Lúc thăm tù, người đại diện không dám tin hỏi: “Cậu điên rồi sao? Vì sao làm ra loại chuyện này?! Rõ ràng cậu còn có tương lai rất tốt phía trước.”



Lý Tùng Nham tiều tụy đi rất nhiều, không còn sức lực để hăng hái, vênh váo tự đắc nữa.



Hắn nói: “Tôi vì sao làm ra loại chuyện đó, còn không phải là vì cái kế hoạch kia của mấy người! Nếu như Từ Cửu Chiếu thực sự được giải nhất, còn có người đặt tôi vào mắt sao?! Là nó cướp hết của tôi!”



Hàn Hạo khó có thể tin: “Cậu chính là vì cái này? Tuy rằng Từ Cửu Chiếu xuất hiện nhất định sẽ ảnh hưởng đến cậu, thế nhưng tập thể nghệ thuật gia nếu so với một nghệ thuật gia thì dễ lăng xê hơn! Thậm chí theo Từ Cửu Chiếu thuận buồm xuôi gió, giá trị của cậu cũng có thể tăng gấp bội!”



Lý Tùng Nham lộ ra thần tình điên cuồng: “Tôi mới không cần đi theo phía sau mông của nó nịnh hót lấy lòng!! Nó đừng nghĩ dẫm nát trên đầu tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ!! Nó còn muốn tham gia triển lãm đoạt giải hả, tôi phi!”



Hàn Hạo quả thực không có cách nào câu thông với hắn, hắn lắc đầu: “Cậu thật là hết thuốc chữa. Đáng tiếc tính toán của cậu thất bại rồi. Từ Cửu Chiếu đã hoàn thành tân tác, sắp chính thức trưng bày ở trển lãm.”



W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Ngô Diểu bay trở về quốc nội, đóng gói tác phẩm kèm thêm cặp đôi dính nhau không rời Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn chạy thẳng tới Paris, Pháp.



Lần này hắn quyết tâm tự mình nhìn triển lãm đem bình sứ nhanh chóng mang lên triển thai, nếu xảy ra vấn đề gì nữa hắn liền từ trên tháp Eiffel nhảy xuống!