Tái Sinh Chi Từ

Chương 123 :

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Hội trường xì xào bàn tán một trận, cuối cùng rơi vào yên lặng ngưng trọng. Hiện tại người thắng cuối cùng chỉ còn lại ba người này, những khán giả khác cơ hồ bị bầu không khí căng thẳng này khiến cho không tự chủ được ngừng thở.



Nam nhân Ả Rập là trẻ tuổi nhất trong ba người, hắn thoạt nhìn vẫn chưa tới ba mươi. Vì để cho mình có vẻ thành thục, trên môi của hắn có để râu mép chỉnh tề. Lúc này hắn cau mày, mặc dù từ phương hướng của hắn nhìn không thấy vẻ mặt của hai người kia, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan sát một chút.



“145 triệu.” Hắn nâng bảng tăng giá.



Theo sát hắn, phú hào nước Nga to tiếng nói: “146 triệu.” Hắn dường như vẫn nhận định nam tử Ả Rập mới là đối thủ sau cùng của mình, liền cắn đối phương thật chặt không tha.



Nam tử Ả Rập không thích đối phương nhìn chòng chọc như vậy, lúc này lại nghe được thanh âm già nua của Timothy · Garnert chậm rãi vang lên: “150 triệu.”



Ông vừa lên tiếng, giống như là một tảng đá lớn quăng vào đầm nước. Mọi người nhịn không được nói nhỏ với nhau, bọn họ phát hiện Timothy · Garnert đặc biệt tự tin mười phần, không sợ hãi chút nào. Ông tựa hồ đối với 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 nhất định phải lấy được.



Phú hào nước Nga nhìn ông một cái, rốt cục phát hiện lão đầu này mới là chướng ngại vật.



Vì vậy hắn liền tăng lên 10 triệu, phong cách vẫn là cắn chặt không tha, ra giá: “160 triệu! “



Cuộc chiến bùng nổ, Ả Rập cắn chặt răng, thanh âm cơ hồ là ép ra ngoài: “165 triệu!”



Timothy · Garnert không nhanh không chậm bình tĩnh nói: “170 triệu.”



Nam tử Ả Rập rốt cuộc còn trẻ, hắn không kiên nhẫn lộ ra thần sắc nôn nóng cùng không cam lòng, quai hàm bạnh ra, cuối cùng chán nản hạ vai. Chẳng qua là mua về để khoe khoang, nếu như giá quá đắt, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống sau này của mình, ngược lại thì lợi bất cập hại.



Nét mặt phú hào nước Nga tựa hồ bất vi sở động, Nhưng thái dương mơ hồ toát ra mồ hôi, hắn kéo cà- vạt làm hắn có chút khó thở: “175 triệu…”



Hắn vừa dứt lời Timothy · Garnert lập tức giơ bảng lên: “180 triệu!”



Thanh âm của ông mạnh mẽ vang lên, giống như sau lưng có nguồn tài chính sâu không thấy đáy ủng hộ. Phú hào nước Nga rốt cục chần chờ, nếu liều mạng tiếp nữa, có thể thắng được tứ điều bình sao? Số tiền này hắn có thể mua mấy cái đồ cổ rồi? Mua được bao nhiêu bức tranh của danh nhân chứ? Thậm chí còn có thể mua được một du thuyền xa hoa nữa.



Mồ hôi trên trán chảy xuống, rơi ở trên tay đang nắm thành quả đấm của hắn, hắn đấm đầu gối, cuối cùng phờ người dựa vào lưng ghế.



Người chủ trì háo hức cất cao giọng: “Số 609 ra giá 180 triệu Euro! Còn ai ra giá cao hơn không?” Hắn biết lúc này tâm tình mọi người đã căng thẳng tới cực điểm, trái lại không có châm dầu vào lửa khiến người chán ghét, mà là dùng phương thức dứt khoát tiến hành xác nhận giá sau cùng.



Sau nhiều lần, trong phòng đấu giá vẫn là một mảnh lặng im, người chủ trì tươi cười, gõ búa: “Chúc mừng vị tiên sinh số 609, giành được vật đấu giá《Bóng Tối Và Ánh Sáng》!”



Theo cây búa gõ xuống, bầu không khí bên trong hội trường nhất thời buông lỏng. Ngay cả Timothy · Garnert vốn là bất động như núi, lưng thẳng tắp cũng buông lỏng, ông vuốt nếp nhăn ở góc áo, thở phào một hơi.



“Bốp, bốp, bốp…. Bốp bốp bốp bốp —— “



Lúc đầu chỉ là một hai người vỗ tay, sau cùng toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Những người này đều đứng lên, hướng về Từ Cửu Chiếu và Timothy · Garnert chúc mừng. Đây là một buổi đấu giá đáng lưu lại lịch sử, không chỉ lập nên kỷ lục tác phẩm đương đại của nghệ thuật gia còn sống có giá cao nhất, cũng lập nên kỉ lục tác phẩm gốm sứ có giá sau cùng cao nhất toàn thế giới!



“Chúc mừng!” “Cảm ơn.”



Timothy · Garnert buông lỏng người đi bắt tay người đến chúc mừng, rất có phong độ gật đầu thăm hỏi.



“Chúc mừng ngài, Timothy · Garnert tiên sinh.” Ngô Diểu vừa cười vừa nói. Hắn ở bên ngoài phòng nghỉ đợi kết quả cuối cùng, ngồi hút thuốc cho đủ, lúc này mới vội vàng trở lại hội trường.



Phía sau hắn, Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn vai kề vai đi tới.



“Chúc mừng mọi người, sáng lập ra kỷ lục xưa nay chưa từng có, sau này chắc sẽ không có người vượt qua đâu.” Timothy · Garnert cười nói.



“Kỷ lục này là do chúng ta cùng nhau sáng tạo mà.” Ngô Diểu nói.



Từ Cửu Chiếu ghé vào bên tai Tương Hãn nói vài câu, Tương Hãn gật đầu, hắn tiến lên một bước, nói với Timothy · Garnert : “Đầu tiên chúc mừng viện bảo tàng Louvre đã đấu giá thành công《Bóng Tối Và Ánh Sáng》. Thứ hai, thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi trước đó đã đoán bất cứ người nào ở buổi đấu giá, nhưng không nghĩ tới người thắng lại là ngài. Tôi muốn hỏi, vì sao ngài lại có quyết tâm và kiên quyết lớn như thế, hao tốn một khoản tiền lớn như vậy mua tác phẩm này?”



Timothy · Garnert nở nụ cười, cặp mắt có vẻ phá lệ cơ trí hữu thần trên khuôn mặt già nua: “Ta nghĩ ngày mai sẽ có phóng viên tới trước mặt ta đưa ra vấn đề giống như vậy.” Ông dừng một chút, nói: “Trước đó, ta nghĩ rất nhiều người đều khẳng định cho rằng, sau khi tác phẩm này bị người sưu tầm, muốn xem nó là chuyện không phải dễ dàng. Nó tuy rằng rất có thể sẽ được đối đãi đúng mực, thận trọng bảo quản. Thế nhưng chỉ có khi có khách viếng thăm, hoặc là tổ chức tụ hội thì chủ nhân mới có thể lấy nó ra.” Timothy · Garnert thở dài một hơi, “Tác phẩm đặc sắc tuyệt luân, sáng chói mỹ lệ như vậy, trong ngày thường lại chỉ có thể bị giam trong phòng, chẳng lẽ không thấy đáng tiếc sao?”



Nghe xong Tương Hãn phiên dịch, Từ Cửu Chiếu trầm mặc. Cậu chỉ là người sáng tạo, cậu chế tạo ra mỗi một dạng đồ sứ không phải đều bị người sưu tầm, trong ngày thường làm vật bài trí, lúc nhàn rỗi thì cầm trong tay thưởng thức sao? Cho tới bây giờ cậu không nghĩ tới, ngoại trừ con đường này, đồ sứ còn có thể làm gì?



Timothy · Garnert phảng phất như là thấy suy nghĩ của cậu, nói: “Lần đầu tiên thấy nó, ta đã bị nó làm cảm động sâu đậm. Khi đó, ta chỉ muốn nó được nhiều người thấy hơn, làm rung động nhiều người hơn. Tác phẩm không chỉ biểu hiện nền văn minh phát triển, lịch sử biến thiên, kỹ xảo phỏng chế tinh diệu, đồng thời còn ẩn chứa cảm xúc và lĩnh ngộ trong cuộc sống. Nó hẳn là nên thuộc về toàn bộ nhân loại, mà không phải bị cá nhân nào đem về bỏ vô góc.”



Hầu kết Từ Cửu Chiếu giật giật, có chút cảm động. Tác phẩm của mình có thể được người coi trọng như vậy, cũng là nỗ lực và trả giá mà cậu hướng đến, sao cậu không thể xúc động chứ.



Lúc này Timothy · Garnert có ánh mắt không phù hợp với hình tượng ngày thường: “Đương nhiên, lời ở trên đều là tư tâm của ta.” Ông ha ha nở nụ cười, nói: “Ta chính là ôm tư tâm như vậy, nên liền chạy đến chỗ thị trưởng, thậm chí đi du thuyết các nghị viên quốc hội. Thuyết phục bọn họ đem tác phẩm này bảo lưu ở Paris, Pháp, sau đó liền kiếm được một số tiền lớn.”



Thần thái ông sáng láng vì ba người giải thích: “Ta thuyết phục bọn họ đem tác phẩm kinh điển bất hủ này làm dấu hiệu đại diện mới cho Paris. Để người của toàn thế giới chỉ cần nghĩ tới Paris là có thể lập tức liên tưởng đến tác phẩm này. Ta nghĩ cậu còn không biết, bởi vì nó, sông Xen đã có thêm tên gọi mới là ‘Dòng sông của thời gian’. Lấy ‘Dòng sông của thời gian’ làm chủ đề văn hóa cho sông Xen được tổ chức hàng năm, tác phẩm này ắt không thể thiếu!”



Timothy · Garnert đến bây giờ vẫn vì hành động của mình mà đắc ý: “Ta cứ như vậy đem từng người một thuyết phục, quốc hội thông qua dành khoản 50 triệu Euro, chính quyền thành phố trích 80 triệu, viện bảo tàng tự bỏ ra 25 triệu. Phần còn lại là do các phú hào quyên góp cho viện bảo tàng nhiều năm qua. Cứ như vậy, ta góp được 230 triệu Euro!”



“230 triệu!” Nhất thời Ngô Diểu cảm thấy một trận mê muội, chính phủ bỏ tiền trách không được bảo tàng Louvre tài đại khí thô như thế.



Tương Hãn sợ hãi than: “Xem ra ngài nhất định là người thắng cuối cùng.” Thổ hào sao có thể so sánh với cơ quan quốc gia chứ?!



Timothy · Garnert lắc đầu nói: “Lúc đó ta cũng vô cùng căng thẳng. Bởi vì nếu như tốn hao quá nhiều, kinh phí mua triển thính, thiết bị riêng biệt và các biện pháp an ninh cho《Bóng Tối Và Ánh Sáng》có thể sẽ không đủ. Mà bây giờ còn thừa lại 50 triệu Euro, cũng đủ để làm tốt chuyện này.”




“Có thấy không, đây là nhị sư huynh.”



Từ Cửu Chiếu nhìn chằm chằm Trư Bát Giới tai to mặt lớn trên ti vi, bên tai nghe Tương Hãn nói: “Cho nên bây giờ nhị sư huynh hầu như là cách gọi khác của Trư Bát Giới.”



Không có gì bất ngờ xảy ra, Từ Cửu Chiếu ngã vào ở trên ghế sa lon cười nắc nẻ.



Cung phản xạ của cậu…..chắc dài khoảng 22 năm ánh sáng đi.



Tây Du Ký là truyện kinh điển, Từ Cửu Chiếu lại chưa xem qua, nên Tương Hãn rất tri kỷ mở từ tập đầu, hai người cả đêm đều xem cái này.



Khó có được buổi tối ngủ trễ, ngày hôm sau thức dậy đã là 11 giờ sáng, Tương Hãn làm cơm trưa đơn giản. Hai người ăn xong rồi đi ra ngoài mua sắm hàng tết, sau đó trực tiếp lái xe đi Tiểu Dương Lâu.



Năm nay người Tương gia vẫn ăn tết ở đây, cho nên Tương Hãn để cho quản gia cất đi tất cả vật phẩm trang trí quý trọng.



“Trong phòng anh cũng muốn lấy đi sao?” Từ Cửu Chiếu kéo nghiên mực đá Đoan Khê về phía mình, không chịu buông tay. Cậu đang viết chữ, Tương Hãn lại tới đây muốn đem nghiên mực lấy đi.



Lúc hai người cùng một chỗ, Tương Hãn thỉnh thoảng sẽ đưa cho Từ Cửu Chiếu đồ đạc này nọ, như là giấy và bút mực, quả thực là được hắn chuẩn bị hằng ngày. Cậu có mười cái nghiên mực, hiện tại Tương Hãn lấy đi là cái đầu tiên.



Trong tay Tương Hãn xuất ra một cái đĩa sứ, đem mực nước bên trong đổ vào: “Em trước hết dùng cái này, ngoan a. Buổi tối mấy đứa trẻ con tới đây.”



Qua một năm nghe nói lực phá hoại của mấy tên nhóc đó mạnh hơn. Năm ngoái chỉ cất đồ sứ quý trọng, kết quả lúc bọn nhỏ ở trong thư phòng lão gia tử tham quan, liền đem chén sứ men Phấn Thái[1] thời Thanh triều làm vỡ.



Lúc đó lão gia tử không nói gì, chỉ là trấn an tôn tử tôn nữ đạng bị hù dọa bể mật. Thế nhưng Tương Hãn biết Tương Vệ Quốc rất đau lòng, nếu không phải yêu thích, cái chén đó làm sao được đặt ở nơi mỗi ngày có thể nhìn thấy chứ.



Từ Cửu Chiếu dở khóc dở cười, cậu bất đắc dĩ lắc đầu, tùy ý để Tương Hãn đem nghiên mực Đoan Khê thời dân quốc lấy đi, còn mình thì thấm mực trong đĩa tiếp tục viết bút lông.



Buổi tối người Tương gia tề tụ ở phòng khách, hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm tất niên.



Đây là lần đầu tiên hai người công khai qua năm với nhau, Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn cùng tiến lên, trịnh trọng mời rượu Tương lão gia tử.



Cùng lứa với bọn họ thấy hai người có thành tựu cao như vậy, trái lại chỉ có kính phục. Còn các thân thích phía trên đã có lão gia tử trấn áp tại, cho dù trong lòng không được tự nhiên, cũng chỉ có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười.



Giao thừa xong xuôi, mọi người chúc nhau ngủ ngon. Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu trở về phòng.



“Meo meo ô ~ ~ ~ ” Miêu Gia bất mãn vọt vào phòng hai người kêu to.



Từ Cửu Chiếu áy náy ngồi xổm xuống xoa lưng nó: “Xin lỗi a, Miêu Gia. Năm mới chỉ có thể đem mày nhốt trong phòng, người bên ngoài lẫn lộn, lại có con nít, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không tốt.”



Tết năm nay, Tôn thúc về quê, bọn họ cũng chỉ có thể đem Miêu Gia ôm về đây.



Đuôi Miêu Gia đảo qua đảo lại cọ cọ cổ tay Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu xoa xoa bộ lông mềm mại bóng mượt của nó.



Cậu nói: “Nhẫn nại hai ngày nữa, qua mùng ba là bọn họ đi rồi.”



“Meo meo ~” Ánh mắt Miêu Gia sáng ngời nhìn Từ Cửu Chiếu, sau đó thấp đầu liếm tay cậu, coi như là đồng ý.



Tương Hãn đi tới, bế Miêu Gia lên, mở cửa phòng đem nó ra ngoài: “Buổi tối ai cũng ngủ hết rồi, bên ngoài không có ai, đi đi.”



Miêu Gia nhảy xuống đất, cũng không đi, đứng ở nơi đó uốn người nhìn Tương Hãn. Ánh mắt hai bên đối diện nhìn nhau, bùm bùm một trận điện quang giao chiến.



Hừ, hắn chính là muốn đem vướng bận này đuổi đi, bằng không buổi tối Cửu Chiếu sẽ không để cho hắm chạm vào. Tương Hãn thầm chà xát tay, rốt cục cũng có thể ở trong phòng của mình làm chút gì đó!



Miêu Gia khinh bỉ đạp chân sau, đuôi quơ quơ, ngạo kiều đi ra ngoài. Nếu không phải là cả ngày nay không có hoạt động, Miêu Gia nó mới không bỏ qua đâu.



Tương Hãn hài lòng đóng cửa phòng, Từ Cửu Chiếu có chút lo lắng: “Sáng mai tìm không được nó thì làm sao bây giờ?”



Tương Hãn tiến tới kéo cậu đến giường: “Đừng lo lắng, em quên là có định vị rồi sao? Tìm nó rất dễ dàng.”



Cuối cùng Tương Hãn ôm Từ Cửu Chiếu thoả thích lăn lộn trong phòng của mình, đến lúc hai người đi ngủ đã ba giờ sáng. Cho nên, chưa ngủ được bao lâu liền bị tiếng mèo kêu thê lương làm ầm ĩ, miễn bàn không có bao nhiêu dễ chịu.



Tương Hãn nỉ non: “Lần này nhất định phải đánh nó….” Hắn nhắm mắt lại, giùng giằng không muốn nghĩ tới.



Từ Cửu Chiếu mở mắt, cậu bắn người lên, đẩy Tương Hãn: “Mau đứng lên!! Anh ngửi thấy mùi gì không?”



Tương Hãn lập tức thanh tỉnh lại, hắn ngồi dậy nhảy xuống giường. Chóp mũi hít vài cái, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Cháy sao?!”



Hai người chạy như bay đến trước cửa, vừa nhìn liền thấy, ở lầu một lửa đã dọc theo cầu thang bắt đầu lan rộng.



“Meo meo!!!” Miêu Gia vẫn kêu thảm thiết, khiến cho những người còn đang ngủ giật mình tỉnh giấc.



“Miêu Gia!”