Tái Sinh Chi Từ

Chương 128 :

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Lúc này ngay cả Tương Hãn cũng cảm thấy gần đây thực sự rất xui xẻo, hắn nói: “Anh thấy hai ta thực sự nên đi tìm một ngôi chùa linh nghiệm đốt nhang một chút.”



Từ Cửu Chiếu an ủi sờ sờ đầu của hắn, biết lần này là dọa hắn sợ không nhẹ: “Trịnh Khải Long đã chết, sẽ không còn người nào uy hiếp chúng ta nữa đâu.”



Tương Hãn liếm môi, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Kỳ thực anh có mời cho em một vệ sĩ, chỉ là còn chưa kịp chính thức để hắn nhận chức, liền xảy ra chuyện này.”



Từ Cửu Chiếu như hiểu ra, cậu cũng nhỏ giọng nói: “Là người bí mật nổ súng cứu em phải không?”



Tương Hãn gật đầu một cái: “Hắn là bộ đội thực chiến xuất ngũ, trước đó anh có để cho hắn đi tiếp thu huấn luyện an ninh chuyên nghiệp. Nếu như anh để hắn đến bên cạnh em sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện gì rồi.” Tương Hãn ảo não không thôi.



Từ Cửu Chiếu luôn cảm thấy mời người bảo vệ có điểm quá mức khoa trương, cậu do dự nói: “Không cần mời vệ sĩ riêng được không? Trịnh Khải Long đã chết rồi mà.”



Tương Hãn lại nghiêm túc nói: “Việc này rất cần thiết. Em bây giờ là người có danh tiếng, hơn nữa mọi người đều biết bảo tàng Louvre ở Pháp bỏ ra hơn trăm triệu Euro mua tác phẩm của em. Nếu như không làm các biện pháp bảo toàn nghiêm mật, rất có thể sẽ có người ác ý vì tiền tài mà bắt cóc em.”



Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Buông lỏng phòng bị, trái lại càng thêm nguy hiểm.



Sau đó Từ Cửu Chiếu nói: “Vậy anh cũng phải mang theo vệ sĩ mới được.” Tương Hãn vừa định nói hắn không phải là nhân vật lớn như Từ Cửu Chiếu, chợt nghe Từ Cửu Chiếu nói: “Bây giờ mọi người đều biết anh là người yêu, là điểm yếu của em. Bắt anh không phải dễ dàng áp chế em hơn sao?”



Tương Hãn nhất thời cười ngây ngô: “Hắc hắc, nói cũng phải a. Vậy anh trở về để Lưu Duệ tìm công ty an ninh phụ trách vấn đề an toàn.” Ai bảo hiện tại toàn thế giới đều biết Từ Cửu Chiếu yêu hắn chứ, triển lãm đi tới đâu, cũng chính là tuyên truyền tình cảm của hai người tới đó.



Chỉ cần nghĩ đến đây, cảm xúc Tương Hãn liền dâng trào.



Ni Mã lái xe phía trước thông qua kính chiếu hậu thấy Tương Hãn cười hoàn toàn không có chút nhuệ khí trí tuệ như trước kia, chỉ còn lại ngốc nghếch ngớ ngẩn, nhất thời không đành lòng nhìn thẳng dời tầm mắt đi, sau đó run một cái.



Trách không được bình thường Lưu Duệ luôn treo ở bên miệng một câu “Tiền đồ đâu rồi hả?”. Bây giờ Ni Mã cũng muốn đem những lời này ném trên đầu Tương Hãn, trước đó hắn chỉ gặp qua hai người này khi xa cách, thật không biết Tương Hãn ở trước mặt Từ Cửu Chiếu là cái dạng này.



Hắn biết tình yêu làm cho chỉ số thông minh giảm xuống, trong ngày thường không quá giống nhau. Thế nhưng biến thành hoàn toàn không có tiết tháo, không biết xấu hổ, không có giới hạn như Tương Hãn thế này, coi như là trên đời hiếm thấy!



Từ Cửu Chiếu suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Không chỉ là đi theo anh và em, còn có Văn Vận, cả nhân viên cao tầng bên kia nữa, cũng phải làm cho bọn họ chú ý an toàn.”



Rốt cục Tương Hãn cũng nghiêm chỉnh lại, sắc mặt khôi phục như thường gật đầu nói: “Trước đó anh thật không có suy tính đến phương diện này, trước đây kinh doanh công ty đầu tư tài chính, cũng không có liên quan đến bộ phận công thương nghiệp. Hiện tại sinh ý Văn Vận càng làm càng phát đạt, cũng phải dự phòng gián điệp thương nghiệp lấy trộm phối phương sắc men và thiết kế sản phẩm mới.”



Tương Hãn càng nghĩ càng thấy chuyện này là cần thiết. Hắn hưng phấn hôn Từ Cửu Chiếu một ngụm: “May mà em nhắc nhở anh.”



“Ừm khụ! Chú ý ảnh hưởng a.” Ni Mã rốt cục nhịn không được nói.



Tương Hãn một chút xấu hổ cũng không có, trái lại cảm thấy hắn rất không thức thời: “Về điểm này cậu không bằng Lưu Duệ, không biết phi lễ chớ nhìn sao?”



Ni Mã thật muốn phun một ngụm máu ra ngoài, còn bị cắn ngược lại một cái là sao hả trời.



“Vậy sao cậu cũng không biết phi lễ chớ hôn chứ?” Ni Mã lẩm bẩm một tiếng, hắn chú ý tới Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng di chuyển ra xa một chút, có phần thực sự chọc Tương Hãn xù lông.


Cậu theo tin tức nghe được phân tích ra địa phương sau cùng mà tiền thân thường lui tới, đó là một thôn trang cách trấn Phong Diêu hơn một giờ đi đường.



Gần thôn trang có một mảnh đồi, Từ Cửu Chiếu nhìn mảnh đồi đó, không có cách nào xác định ra địa điểm cụ thể. Cậu cắn cắn môi, làm sao có thể xác định được vị trí đây?



Từ Cửu Chiếu đến một vài lần, Tương Hãn thẳng thắn liền trực tiếp giao cho đội khảo cổ. Nhưng mà coi như là giao cho những người đó đến khai quật, một mảnh địa phương lớn như vậy, không có vị trí cụ thể, trừ phi quật ba thước san bằng đồi núi, thì căn bản cũng không thể phát hiện được gì.



Tới lúc Từ Cửu Chiếu hầu như sắp buông bỏ, muốn gọi tổ khai quật trở về, thì trời đổ mưa to một hồi. Mưa to cọ rửa bùn đất trên đồi núi, nước bùn, lá rụng, đá vụn bị nước mưa cuốn đi.



Mưa to qua đi, Từ Cửu Chiếu đạp bùn lầy leo lên đỉnh đồi, rốt cục phát hiện một địa phương không bình thường.



Nơi đó bùn đất rất xốp, bị nước tràn qua, lộ ra một cái hố sâu. Có thể nhìn ra được, mấy năm trước đã có người từng ở chỗ này đào móc qua, sau đó đã được lấp lại. Bất quá đất lấp lại có chút kẽ hở, bị nước thấm vào liền lộ ra vết tích.



Từ Cửu Chiếu nhìn hố sâu đó, nở nụ cười.



Nửa tháng sau, tin tức đào nghệ gia trứ danh Từ Cửu Chiếu phát hiện di chỉ Sài Diêu lan truyền nhanh chóng, khiến cả nước đều kinh hãi. Báo chí, truyền hình liên tiếp đưa tin, còn long trọng hơn so với phát hiện Phong Diêu hồi đó.



Lúc này đây, Từ Cửu Chiếu không phải lấy thân phận đào nghệ gia mà là nhà khảo cổ học một lần nữa được người chú ý. Có người nói, cậu đang sắp xếp lại những nghiên cứu, tài liệu và bút kí của thầy mình— Thường Cửu tiên sinh, dự định xuất bản thành sách.



Thôn trang cách trấn Phong Diêu hiện tại đã được cục di sản văn hóa quốc gia và tổ khảo cổ nắm giữ, cái hố to kia được dựng lên rào chắn cảnh giới.



Từ Cửu Chiếu ngồi xổm bên bờ hố, cầm trong tay ảnh chụp thiếu niên có tướng mạo ngây ngô, dáng tươi cười xấu hổ trên báo châm lửa, trong tay cậu có rất nhiều, đều là những bài báo có liên quan đến cậu và Sài Diêu.



“Tuy rằng cậu đã mất, thế nhưng chí ít thế giới cũng nhớ kỹ tên của cậu.” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói, “Nhớ kỹ Từ Cửu Chiếu là một nhà khảo cổ học.”



Từ khi cậu biết được chân tướng, vẫn một mực nghĩ, có phải trước khi chết “cậu” cũng không cam lòng giống cậu không, nên mới tạo thành kỳ tích này. “Cậu” nhất định rất muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, mà máu tươi của “cậu” nhuộm dần vào mảnh sứ Phong Diêu đã đóng kín lực lượng, đem cậu đưa về nhân gian.



Cho nên, Từ Cửu Chiếu cho là mình có nghĩa vụ vì “cậu” làm chuyện này.



Tờ báo trong tay rất nhanh liền biến thành tro tàn, nếu như “cậu” thật sự có linh thiêng, có lẽ cũng đã hoàn thành xong tâm nguyện, tiếp tục bước lên hành trình mới.



“Cửu Chiếu, xong chưa?” Dưới đồi Tương Hãn kêu cậu.



Hắn vô cùng muốn đi tới, thế nhưng Từ Cửu Chiếu không cho hắn theo, bảo là muốn một mình tế lễ người vì phát hiện Sài Diêu mà trả giá hy sinh. Hắn cũng không rõ, vì sao Từ Cửu Chiếu lại kiên trì để truyền thông báo chí sử dụng ảnh chụp lúc thiếu niên. Lúc hắn nhìn có chút ảo giác, thiếu niên chưa nẩy nở khi đó và Từ Cửu Chiếu bây giờ dường như là hai người khác nhau.



“Được rồi.” Từ Cửu Chiếu đứng lên, cuối thu khí sảng, phong khinh vân đạm, một làn gió thổi qua, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.



“Xuống nhanh một chút.” Tương Hãn kêu, “Em đã đáp ứng phải bồi thường anh thật tốt, anh yêu cầu em thực hiện hứa hẹn a.”



Mới vừa rồi còn có điểm hư vô mờ mịt, nhất thời bị hắn mang về hiện thực, Từ Cửu Chiếu lắc đầu bất đắc dĩ cười: “Được, em đáp ứng anh nên sẽ không chơi xấu đâu.”



Cậu đi xuống, dắt tay của Tương Hãn, tiếp tục cùng hắn sóng vai, cùng nhau đi hết quãng đường nhân sinh sống động còn lại.