Tái Sinh Chi Từ
Chương 17 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Trở thành đồ sứ trong truyền thuyết là ý gì chứ? Từ Cửu Chiếu khó hiểu suy đoán ý của Tương Hãn.
Tương Hãn mỉm cười, nụ cười đó mang theo mười phần hào hứng, tràn đầy tự tin: “Tại sao mọi người luôn theo đuổi tìm kiếm Sài diêu chứ, chính là bởi vì trên đời khó gặp. Đối với loại gốm sứ vừa mới phát hiện này có phẩm chất không kém Nhữ diêu cùng Sài diêu nhất định sẽ khiến cho người đời chú ý . Mà đến lúc đó, di chỉ diêu tràng và đồ sứ thuộc nơi này sẽ khiến cho lịch sử gốm sứ phải viết lại, đó là tăng thêm một chủng loại mới nữa.”
Mấy người khác nghe xong lời này liền nhiệt huyết sôi trào, trước mắt mọi người dường như hiện ra cảnh tượng long trọng đó qua lời miêu tả sống động của Tương Hãn. Đến lúc đó, bọn họ chính là người tham dự sửa lại lịch sử a.
Từ Cửu Chiếu càng nghe thì trong lòng càng như có lửa nóng. Ai không khát vọng được lưu danh sử sách chứ?
Cho dù đến lúc đó sẽ không ai biết những đồ sứ đó là chính cậu nung ra, nhưng mà những đồ sứ do cậu tạo thành một lần nữa lại thấy ánh mặt trời, lưu danh trong lịch sử cũng là việc tốt.
Từ Cửu Chiếu thoáng cái tích cực lên. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu có tích cực cũng không cần đích thân cậu phải đi đào nữa. Lấy tư cách là người chủ trì, Trương Văn Chiêu lập tức gọi điện thoại tìm người.
Trong hai năm qua người yêu thích sưu tầm càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không được xem là người của giới cổ ngoạn chân chính. Người của giới cổ ngoạn có tính bài ngoại, nếu như không có người mang vào, cho dù có lăn lộn như thế nào đi nữa cũng chỉ là lắc lư ở vòng ngoài. Còn chân chính tiến vào trong, cần phải có được nhiều mối quan hệ trong các ngành nghề khác nhau.
Nơi Trương Văn Chiêu liên lạc là một vị giáo sư thuộc Hiệp hội khảo cổ trong vùng. Giáo sư kia nghe được chuyện này lập tức hưng phấn, ngay tức khắc liền liên lạc với các giáo sư có thâm niên về ngành khảo cổ, sau đó liền tổ chức một đội gồm 20 người đi tới trấn Phong Diêu.
Trương Văn Chiêu nếu đã bạo dạn đem chuyện này trực tiếp nói ra, tự nhiên sẽ có biện pháp đem các vật phẩm có giá trị khi khai quật ra giữ lại một phần. Mà vừa lúc tham gia chuyện này, ông chủ Trịnh và Tương Hãn liền đóng gói hết mẻ sứ đã đặt trước đó, kêu người đưa về cửa hàng Thượng Hải, bản thân thì lưu lại đây, chú ý sự việc phát triển, đồng thời tìm kiếm cơ hội. Đối với thương nhân đồ cổ mà nói, một loại gốm sứ không biết tên, không biết xuất xứ rất có giá trị. Tuy rằng bọn họ có thể giả mạo thành tác phẩm Nhữ diêu để bán đi, thế nhưng người mua cũng không ngu, chỉ cần cầm đi làm một chút giám định C14 (Là phương pháp xác định niên đại tuyệt đối của di vật hay di tích khảo cổ dựa trên cơ sở khoa học – Định tuổi bằng đồng vị phóng xạ), niên kỷ của món đồ đó lập tức sẽ bị vạch trần, lúc đó chẳng khác nào tự tay đập vỡ bảng hiệu của mình.
Nếu chờ khi loại gốm sứ này thực sự xác lập là loại mới, đem đồ sứ đã phục hồi tốt đặt trong cửa hàng, không chỉ là mặt mũi được nâng lên, còn có thêm danh tiếng nữa.
Ông chủ Trịnh lúc này tâm tư vẫn còn cầu một chút may mắn, mong đợi bên dưới là di chỉ lò nung Sài diêu hoặc là một số tác phẩm Sài diêu.
Chung quanh phạm vi mười thước hố bỏ hoang đã được thiết lập rào chắn, cấm người không có liên quan đi vào.
Cao Đại Toàn – tên thật của thầy Cao – khó nén đắc ý, bưng chén trà thổi thổi, ung dung uống.
“Bích loa xuân (một loại trà xanh) tốt nhất của ta không để cho cái ôn đản như ngươi uống.” Trâu Hành Tân dùng sức một chút, đứng lên đè chén trà lại.
“Ngươi thật là không có thú vị gì cả!” Cao Đại Toàn trừng mắt, nương theo tay Trâu Hành Tân buông chén trà xuống. Ông mới không đi tranh với lão ta, lão nhân này so với ông lớn tuổi hơn, đã 70 tuổi rồi. Nếu thật đem lão chọc giận, ông không giải quyết được a.
“Hừ!” Trâu Hành Tân đem chén trà kéo về phía mình.
Cao Đại Toàn giống như đang xem trò cười, thong thả ung dung nói rằng: “Ai ~ thực sự là lòng tốt không được báo đáp mà, vốn là ta muốn đưa đồ đệ tới cho ngươi, kết quả là người ta không cảm kích thì thôi, ngay cả chén trà cũng không cho uống, thực sự là tổn thương lòng tự trọng a, đã thế thì ta đành đi về vậy.”
Cao Đại Toàn lập tức đứng lên, xoay người đi. Trâu Hành Tân há hốc mồm ngẩng đầu nhìn ông, người giúp việc đứng bên cạnh thấy vậy che miệng cười không ngừng.
Hai người này, một người 60, một người 70, tuy kém nhau 10 tuổi nhưng tình cảm lại tốt vô cùng. Cao Đại Toàn nếu muốn tìm một người thầy dạy để không làm lỡ tài hoa của Từ Cửu Chiếu, đầu tiên là nghĩ ngay tới vị này. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
…………………………………………………………………………………………………………………..
Tác giả có lời muốn nói:Cao Đại Toàn(高大全)so với Cao Đại Thượng (高大上) chỉ có kém nhau vài nét…
Phùng Trung Bảo: Thầy Cao, có phải người còn có một người em tên là Cao Đại Thượng không?
Thầy Cao: ….[ giơ tay đánh bay]
Ngoài ra, bây giờ tiểu công tiểu thụ chưa có chính thức thành lập quan hệ, cho nên tiểu công hiện tại lúc này vẫn chỉ là người qua đường thôi.