Tái Sinh Chi Từ

Chương 19 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Từ Cửu Chiếu nhất thời nói không ra lời. Cậu chưa từng nghĩ đến nguyên thân vậy mà lại có nhiều sách như vậy.



Mặc dù bây giờ sách không có đắt như thời xưa, thế nhưng sách nhiều như vậy, đối với một người mới làm việc có bốn tháng mà nói thật sự là không đủ sức để mua.



Từ Cửu Chiếu đưa tay đem sách từ trong thùng lấy ra, sách là sách màu, một quyển giá quy định là hơn mười đồng.



Đây là một quyển sách có liên quan đến gốm sứ, tên là《 Trăm Cách Giám Định Gốm Cổ 》 . Từ Cửu Chiếu mở ra nhìn thử, bên trong là hình ảnh và văn bản giới thiệu cặn kẽ trên trăm trường hợp thực tế giám định gốm sứ.



Sách cũng không phải là sách mới, bên góc có vết tích mài mòn, trang sách cũng bởi vì xem nhiều lần mà cong lên.



Từ Cửu Chiếu rủ mắt cúi đầu, đưa tay đem từng cuốn sách lấy ra, phát giác bên trong đại bộ phận đều là sách có liên quan đến sưu tầm và giám định gốm sứ.



Nhất thời Từ Cửu Chiếu tâm tình phức tạp, suốt đời của cậu rất đam mê nung chế đồ gốm sứ, mà nguyên thân lại yêu thích sưu tầm đồ gốm sứ sao?



Từ Cửu Chiếu ngồi xổm hơi lâu, chân bắt đầu run lên, cậu đứng lên hoạt động một chút. Cầm một quyển phía trên cùng ngồi ở trên giường mở ra tỉ mỉ đọc.



Quyển giám định này giới thiệu bốn phương pháp giám định gốm sứ: phương pháp trực quan, phương pháp dùng kính hiển vi, phương pháp so sánh màu sắc, phương pháp giám định mật độ.



Phương pháp giám định mật độ toàn là công thức toán học, Từ Cửu Chiếu căn bản xem không hiểu. Ngoại trừ phương pháp đó ra, ba phương pháp còn lại đều đối lập so với sự hiểu biết của cậu về gốm sứ, cũng không giống với quan điểm và trình tự lí giải về kiến thức gốm sứ.



Từ Cửu Chiếu nhất thời rất hứng thú lật xem quyển sách này.



Có thể thấy nguyên thân rất nghiêm túc khi xem quyển sách này, bên trên có rất nhiều chỗ đánh dấu tỉ mỉ.



Từ Cửu Chiếu xem rất say mê, cũng đọc rất cẩn thận.



Một lát sau, Từ Cửu Chiếu dừng lật sách lại. Đọc một phần ba sách là tới đoạn nói về Sài diêu, hình ảnh Sài diêu được phóng to làm lớp mặt màu thiên thanh vừa tươi đẹp vừa duyên dáng so với mảnh sứ cậu để trong hộp bánh trung thu chênh lệch không bao nhiêu.


Lần này cậu không đơn thuần chỉ sử dụng bùn gốm mà xưởng cung cấp, mà còn dựa vào kinh nghiệm của mình bỏ thêm men vôi[1].



Lúc đầu cậu muốn dựa theo phương pháp của triều đại trước cho thêm một loại tro thực vật, lại phát hiện loại thực vật này đã không còn thấy nữa.



Từ Cửu Chiếu không biết là ở nơi này kiếm không thấy hay là thời nay loại thực vật đó đã hoàn toàn tuyệt chủng rồi.



Từ cổ chí kim, vì sao có một số loại đồ sứ không có cách nào tái hiện lại đầy đủ trọn vẹn như xưa? Ngoại trừ phương pháp nung tạo đã thất truyền ra thì còn do các khoáng sản, thực vật đã tuyệt tích có quan hệ rất lớn.



Từ Cửu Chiếu đối loại tình huống này trong lòng cũng biết rõ, mặc dù thiếu sót loại thực vật này mà cảm thấy tiếc nuối, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không có nản lòng.



Nguồn :



Cậu nghĩ nếu đã được trở về dương gian, thì không thể chỉ hài lòng với thành tích trong quá khứ được, cho dù không có đầy đủ vật liệu thì thế nào. Cậu vẫn có thể giống như hồi xưa, không ngừng học tập thử nghiệm, bỏ cũ tạo mới, sáng tạo lại một lần nữa, sau đó cậu sẽ nung chế ra sắc men càng thêm hoàn mỹ, tạo ra đồ vật càng thêm xinh đẹp, tay nghề càng thêm tinh xảo!



Từ Cửu Chiếu nội tâm tràn đầy khát vọng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thường, bất động thanh sắc yên lặng làm việc.



Cậu trầm ổn bình tĩnh như vậy khiến thầy Cao càng thêm hài lòng, hận không thể lập tức để cho Trâu Hành Tân tới nhìn, nhìn thật kỹ viên đá quý mà ông đã phát hiện ra.



Trâu Hành Tân không cần ông thúc giục, sấm rền gió cuốn đi tới, hơn nữa hiện nay trấn Phong Diêu vừa phát hiện ra diêu tràng mới, Trâu Hành Tân không kịp chờ đợi liền lên đường.



Cùng lúc đó, cũng có một vị tóc hoa râm khác leo lên máy bay, không bao lâu nữa là đến Trịnh Châu .



Từ Cửu Chiếu không biết rằng, các lão nhân có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời cậu rốt cục cũng đã xuất hiện đầy đủ.



…………………………………………………………………………………………………………………..



[1] Men vôi: tên chính xác là men tro vôi. Theo phương pháp truyền thống là dùng vôi sống vảy nước vào cho tan ra thành vôi chết, đoạn rắc vôi bột ấy xuống mặt đất một khoảng rộng bằng chiếc chiếu, xong rồi để trên mặt vôi một lớp cây phơi khô(chưa biết rõ tên của cây này, có người nói là cây đuôi chồn hoặc là cây dương xỉ, ngoài ra còn có thể sử dụng cây sơn tra tử), trên lớp cây lại rắc vôi và trên lớp vôi lại xen kẽ nhiều lớp cây, khi thấy đống cây khô đã cao thì nổi lửa đốt và thu lấy mớ tro cây có trộn vôi bột, càng đốt nhiều thì chất tro-vôi càng thêm tốt, sau đó đem đi ngâm tro pha với thạch cao, cuối cùng là để lóng rồi lọc ra ta sẽ được men tro vôi.