Tái Sinh Chi Từ

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Tên con trai cao lớn viết tên mình xiêu xiêu vẹo vẹo trên miếng bìa cứng: “Ngô Cửu Lợi”.



Nhìn ba chữ nọ, vẫn cho rằng là mình nhập vào thân thể em trai của tên này, Từ Cửu Chiếu nhịn không được lộ ra biểu tình quái dị.



Ngô Cửu Lợi lại cho rằng Từ Cửu Chiếu không nhận ra nên có vẻ hơi ủ rũ, kiên nhẫn nói rằng: “Đây là tên của tôi, Ngô Cửu Lợi.” Sau đó hắn lại viết tên của Từ Cửu Chiếu: “Đây là tên của cậu, nhận ra được không ?”



Những ngày qua Ngô Cửu Lợi cẩn thận tỉ mỉ và kiên trì như thế nào Từ Cửu Chiếu đều nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Tuy rằng cậu hạ quyết tâm sẽ không để cho ai biết rằng linh hồn thân thể này đã thay đổi, thế nhưng đối phương có ơn với cậu thì nhất định sau này cậu sẽ hồi báo lại.



Trải qua mấy ngày huấn luyện khôi phục, Từ Cửu Chiếu đã có thể phát âm rõ ràng tiếng phổ thông theo tiêu chuẩn, vì vậy mở miệng nói: “Nhận ra được!”.



“Hì hì”. Ngô Cửu Lợi giống như chính mình đạt được điều gì to lớn, lộ ra dáng tươi cười nhìn phi thường chân chất.



Từ Cửu Chiếu mỉm cười đáp lại, rủ mắt thấy dòng chữ xiêu vẹo trên miếng bìa. Người này tựa hồ hồi đi học cũng không tốt a, thư pháp không hề có quy củ gì hết.



Chương trình huấn luyện ngoại trừ dạy phát âm, đọc, viết, còn chỉ cách diễn đạt. Cách nói thay đổi, có thể thông qua tiếng nói mà che lấp, thế nhưng kiểu chữ lại rất khó thay đổi được. Song điểm này Từ Cửu Chiếu cũng đã có dự định.



Trong phòng bệnh, Từ Cửu Chiếu nằm ở giường gần cửa nhất, phía trong là một nam tử trung niên bị gãy xương cánh tay.Có một khoảng thời gian khi người nhà của ông ấy đến thăm, Từ Cửu Chiếu đã từng tận mắt thấy con gái của ông ấy nằm ở trên giường bệnh làm bài tập, trong đó có một quyển vở tập viết chữ .



Kiểu chữ là có thể thông qua tập viết mà thay đổi a.



Từ Cửu Chiếu không được tự nhiên dùng ba đầu ngón tay cầm lấy cây bút bi, tay run run viết xuống hai chữ. Ngô Cửu Lợi đọc theo: “Bảng chữ mẫu?”. (bản gốc là : 字帖). Sau đó hắn ngước mắt nhìn Từ Cửu Chiếu hỏi: ” Cậu muốn bảng chữ mẫu? Để luyện chữ sao?”



Từ Cửu Chiếu biểu hiện ra thần sắc hiếu học gật đầu.



Ngô Cửu Lợi cảm thấy hơi quái dị, xoa xoa đầu, cười một tiếng: “Cậu vậy mà cũng có ngày chủ động yêu cầu luyện chữ.”


Ngô Cửu Lợi cười một tiếng, định gõ đầu cậu, vừa giơ tay lên mới nhớ đầu cậu còn có vết thương, lại chuyển sang vỗ vai : “Anh đây không cần gấp đâu.”



Người không có đồng nào còn đeo một thân nợ nần, trong lòng Từ Cửu Chiếu có chút phiền não. Cậu thiếu Ngô Cửu Lợi không chỉ có tiền mà còn nợ cả nhân tình.



♦♦♦♦♦



Đi vào nhà sách, đập vào mắt là không gian thật lớn cùng với hàng loạt giá sách khiến Từ Cửu Chiếu nhìn không chớp mắt.



Đây chính là sách a, chính là một tài sản có giá trị to lớn a.



Kiếp trước sách không phải là vật dành cho nhà nghèo như bọn họ. Giấy rất đắt, hơn nữa in ấn rất khó. Mỗi cuốn sách có giá trị rất cao, có thể tương đương với chi tiêu một tháng của một gia đình thông thường, để hàn môn (chỉ những nhà nghèo) có thể cấp dưỡng cho một vị học trò thì phải nhịn ăn, nhịn mặc cho người học mua sách vở và giấy bút. Học trò nếu muốn mua đủ tứ thư ngũ kinh, thường thường phải hao phí mấy năm, thậm chí hơn chục năm.



Ngô Cửu Lợi nhức đầu nhìn gian trưng bày lẩm bẩm: “Bảng chữ mẫu ở nơi nào?” Sau đó hắn kéo một nhân viên gần đó trực tiếp hỏi: “Mua bảng chữ mẫu ở nơi đâu vậy?”



Nhân viên bị nắm lại có chút hoảng sợ, cũng không dám vì động tác thô lỗ của hắn mà tức giận, nơm nớp nói rằng : “Ở lầu hai, phía đông bắc.”



Ngô Cửu Lợi hài lòng buông ra, nhân viên bán hàng như được đại xá nhanh chóng ly khai.



Lầu hai phía đông bắc là khu bán văn phòng phẩm, có bán các loại dụng cụ học tập như sách, vở, bút, com-pa, thước, ….



Ngô Cửu Lợi thấy mấy thứ này thì lộ ra biểu tình nhức đầu, hướng về phía Từ Cửu Chiếu quanh co: “Cậu tự đi đi, anh ở bên ngoài chờ cậu.”



Bên cạnh khu văn phòng phẩm là một không gian nhỏ dành cho người đọc sách, Ngô Cửu Lợi đi tới chỗ ít người ngồi xuống. Người ở đó thấy hắn liền liên tục không ngừng cầm đồ uống và sách vở lặng lẽ chuyển qua chỗ xa hơn.



Ngô Cửu Lợi cũng không chút phật lòng, ngược lại tựa hồ còn rất thích ý, hắn hướng về phía Từ Cửu Chiếu khoát khoát tay, giục cậu đi.