Tái Sinh Chi Từ
Chương 30 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
“Ừ, xuất ngoại.” Ngô Cửu Lợi sắc mặt u ám, “Dựa vào điều này chứng minh tên đó có vấn đề.”
Không phải là hắn xem thường xuất thân của mình, mà sự thật là như vậy. Một đứa trẻ không cha mẹ lại vừa thành niên, tách khỏi viện mồ côi đi làm thuê, tiền ở đâu mà xuất ngoại chứ?
Từ Cửu Chiếu cùng Ngô Cửu Lợi đều có ý nghĩ như nhau, vô luận là thế nào, nếu không có tiền, không ai lại rời xa quê hương. Không có tiền là đi không được, đơn giản vì lộ phí không đủ!
Ngô Cửu Lợi lấy điện thoại ra, từ trong album tìm ra một tấm hình đưa cho Từ Cửu Chiếu nhìn. Trong hình là một đứa trẻ mà Từ Cửu Chiếu không biết, dáng dấp rất gầy, da trắng nõn, quần áo rất model, thần thái rất hào hứng.
“Đây là?” Từ Cửu Chiếu mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bức ảnh, suy đoán thân phận của người này: “Dương Cửu Dương?”
“Em cũng không nhận ra được, đúng không?” Ngô Cửu Lợi trượt ngón tay, bên trên liên tiếp hiện ra vài tấm hình, nhân vật chính đều là cậu bé xa lạ đó, “Nếu không phải là bạn bè trong viện thề sống thề chết, anh cũng không nhận ra được!”
Từ Cửu Chiếu nhìn Dương Cửu Dương, buông mắt nói rằng: “Cậu ta từ đâu có tiền chứ?”
Ngô Cửu Lợi hừ lạnh một tiếng: “Không biết, miệng của tên đó rất chặt. Chỉ nói là phát tài, ở phía nam tiêu xài phung phí một trận, sau đó từ Hương Cảng đi tới nước Mỹ rồi.”
Từ Cửu Chiếu không lên tiếng, cau mày suy tư.
Ngô Cửu Lợi kéo cái ghế ngồi ở trước mặt bàn: “Em nghĩ tiền này có quan hệ gì với chuyện của em sao?”
Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, trầm giọng: “Em không dám khẳng định, đều là suy đoán của em thôi.” Ánh mắt của cậu nhìn quyển sách《Trăm Cách Giám Định Gốm Cổ》ở trên bàn, nhớ lại dòng chữ “Mình tìm được rồi!”
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu khiến Ngô Cửu Lợi tò mò, hắn đảo mắt liền thấy cuốn sách bên cạnh, dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Từ Cửu Chiếu trong lòng ra quyết định, ánh mắt kiên định nhìn Ngô Cửu Lợi: “Cửu Lợi ca, có thể cho người hỏi thăm một chút không, có phải Dương Cửu Dương đã từng bán một mảnh sứ Sài diêu hay không?”
Lực chú ý của Ngô Cửu Lợi lập tức bị dời đi, hỏi tới: “Mảnh sứ? Đây là nguyên nhân khiến em té xuống phải không? Là do tên đó muốn đoạt mảnh sứ của cậu nên mới đem cậu đẩy xuống hố sao?”
Lông mày Trâu Hành Tân cau lại, đi tới giật lấy cuốn tạp chí .
Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân đọc là một quyển nguyệt san nghệ thuật tên là《 Nghệ Thuật Ngày Nay 》, bài viết chiếm diện tích cũng không lớn.
Cao Đại Toàn nói Trâu Hành Tân bị người trong tạp chí này chỉ cây dâu mắng cây hòe không phải là lần một, lần hai, nhưng Trâu Hành Tân kiềm chế rất tốt, không đứng ra tranh cãi, nhưng lần này ông không thể chịu đựng hơn được nữa.
Chỗ nào có người thì chỗ đó có chuyện, nhất là người của giới nghệ thuật, đại đa số đều háo danh.
Người ở trong tạp chí phát ngôn bừa bãi nói Trâu Hành Tân mấy năm nay tay nghề suy giảm, trắng trợn chiếm chức danh hội trưởng nhưng lại không có đóng góp tích cực gì cả, còn chặn đường cản trở lớp trẻ tiến lên. Lời nói này muốn có bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu.
Người này là đồng hương với Từ Cửu Chiếu, là hội trưởng hiệp hội thủ công mỹ nghệ tỉnh Giang Tây – Mã Tú Sơn.
Trâu Hành Tân cũng là hội trưởng hiệp hội mỹ thuật tạo hình, nhưng hiệp hội này thuộc phạm vi toàn quốc. Cho nên ông là cấp trên của Mã Tú Sơn, nếu Trâu Hành Tân vẫn còn ngồi chiếc ghế đó, Mã Tú Sơn cũng chỉ nằm yên với chức hội trưởng hiệp hội địa phương mà thôi, không thể trở thành hội trưởng toàn quốc được, điều này làm sao có thể khiến cho Mã Tú Sơn cảm thấy thoải mái được chứ?
Tượng đất còn có ba phần nóng tính, lần này Trâu Hành Tân cũng bị ngôn luận quá đáng của Mã Tú Sơn chọc giận.
“Lão tử còn chưa có chết đâu!” Trâu Hành Tân căm tức nói.
Cao Đại Toàn còn kích động thêm: “Phải không, đáng lẽ ngươi phải sớm phản kích lại, bằng không người này được trớn cứ dẫm lên mặt mũi của ngươi, tên Giang Tây này đúng là không biết thân biết phận suốt ngày cứ nhảy nhót lung tung. Ăn ở không cứ đi gây sự, muốn đem ngươi đá xuống phía dưới.”
Trâu Hành Tân trầm ngâm một hồi, nâng đầu lên, hướng về phía Từ Cửu Chiếu nói: “Để ta tự thân xuất mã cũng quá đề cao hắn đi, chỉ cần đồ đệ này của ta là có thể đánh cho mặt của hắn đều nở hoa.”
Thần kinh Từ Cửu Chiếu căng thẳng, hai mắt nhìn chăm chú vào Trâu Hành Tân.
“Tiểu Từ, con mang theo chén miệng hoa này cùng ta đi Thượng Hải!” Ánh mắt Trâu Hành Tân phát sáng nói: “Con đi tham gia triển lãm toàn quốc liên kết giữa thủ công mỹ nghệ và mỹ thuật tạo hình, đoạt lấy giải quán quân mang về cho ta!”