Tái Sinh Chi Từ

Chương 35 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Từ Cửu Chiếu bất động thanh sắc đứng ở một bên nghe hồi lâu, dựa vào lời nói của bọn họ, từ từ mới hiểu rõ được sự việc.



Nguyên lai vào ngày cuối cùng đăng kí, có một nhà thiết kế gốm sứ trẻ tuổi từ nước ngoài trở về muốn tham gia triển lãm liên kết toàn quốc lần này. Lúc đầu chuyện này cũng không có gì, triển lãm liên kết toàn quốc có tính chất dung nạp rất mạnh, không có bất cứ rào cản gì đối với ngoại quốc. Thế nhưng lúc hắn đem tác phẩm tham gia triển lãm giao lên, thì có người ngay tại chỗ kinh hô: “Đây không phải là tác phẩm 《 Tam Nguyệt Hoa Đào》giành được giải tác phẩm xuất sắc ở Châu Âu năm nay sao?”



Nhà thiết kế gốm sứ kia tên là Lý Nham Tùng, hắn mất tự nhiên cười nói: “Không sai, chính là tác phẩm này. Sao vậy? Lẽ nào triển lãm liên kết toàn quốc không cho phép tác phẩm đã từng tham gia thi đấu quốc tế đến tham gia triển lãm sao?”



Nhân viên công tác lập tức lắc đầu nói rằng: “Không có, chỉ cần là tác phẩm sáng tác trong vòng một năm, cho dù đã từng tham gia cuộc thi trong năm đều có thể đăng ký tham gia triển lãm.”



Đây cũng là sự khác nhau trong giới nghệ thuật so với các nghề nghiệp khác, tuy có rất nhiều nghệ thuật gia nhưng sản phẩm hàng năm lại vô cùng thấp, thậm chí người có năng lực hai năm mới cho ra một tác phẩm.



Nên tác phẩm của bọn họ không bị hạn chế số lần tham gia thi đấu.



Cái này giống như tác phẩm điện ảnh vậy, tham gia lễ hội điện ảnh trong nước còn có thể đi tham gia lễ hội điện ảnh nước ngoài, càn quét tất cả giải thưởng trong và ngoài nước mới gọi là bản lĩnh.



Nhưng mà riêng cá nhân nhân viên công tác này cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới vị này ở Châu Âu có năm tháng đạt được giải thưởng tác phẩm xuất sắc sẽ đem tác phẩm này đưa đến triển lãm liên kết bọn họ dự thi.



Cũng không phải hắn tự coi nhẹ mình, sính ngoại, coi trăng ở nước ngoài mới là tròn (ý nói đồ ngoại mới tốt), mà là do tình trạng phát triển gốm sứ nghệ thuật trong nước hiện nay chính là như vậy.



Tuy rằng Trung Quốc là cái nôi gốm sứ, từ thời Đường đã bắt đầu xuất khẩu lượng lớn gốm sứ đến các nơi trên thế giới. Sau đó Cảnh Đức Trấn trở thành thủ đô của gốm sứ, đến hai đời Minh – Thanh lại càng phát triển huy hoàng.



Thế nhưng người xưa đã nói, thịnh cực tất suy, vật cực tất phản.



Từ cuối nhà Thanh, ngành sản xuất đồ sứ ở Cảnh Đức Trấn bắt đầu xuống dốc, dưới sự ảnh hưởng của kinh tế lúc đó, ngành sản xuất gốm sứ trong nước đều xuất hiện tình trạng trì trệ không tiến, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi.



Cho đến khi chiến tranh kết thúc, chính quyền mới được thành lập, loại tình trạng trên mới bắt đầu từ từ chuyển biến tốt đẹp. Nhưng cũng giống như những ngành nghề khác, công nghệ trong nước đã có khoảng cách so với các quốc gia phát triển khác.



Mặc dù sau đó gắng sức đuổi theo, nhưng khi đó chỉ có Trâu Hành Tân là bậc thầy tiêu biểu trong gốm sứ nghệ thuật, còn thế hệ tiếp theo cũng không hy vọng phát triển gì được.
Ngay cả Lưu Tân Hoa cũng bởi vì đồng dạng nguyên nhân mà không nhúng tay vào được.



Tương Vệ Quốc sau khi nghe xong, đại khái hiểu được là xảy ra chuyện gì: “Nếu như Trâu lão đệ bất tiện lên tiếng, không bằng các ngươi tìm một người phân lượng cùng tên đó không sai biệt lắm đứng ra nói chuyện.”



Lưu Tân Hoa lắc đầu: “Trong mười hai vị giám khảo, cấp bậc của thầy là cao nhất. Người đồng ý đem giải vàng trao cho tiểu sư đệ không phải số ít, thế nhưng những người này uy tín lại kém hơn Mã Tú Sơn, nói chuyện cũng không tiện.”



Từ Cửu Chiếu ngồi ở một bên rũ mắt, trong đầu xoay chuyển cách đối phó, ngay cả ý tưởng hắt nước bẩn vào Mã Tú Sơn cũng nghĩ tới. Bất quá bởi vì thời gian khẩn cấp , loại kế hoạch hao tổn này chỉ có thể từ bỏ.



Từ Cửu Chiếu không phải là một người bị động chịu đòn không biết đánh trả, nhưng do không hiểu rõ tình hình hiện tại, cậu cũng không dám tùy tiện phản kích.



“Nếu như tổ chức bỏ phiếu ẩn danh, thì có bao nhiêu người ủng hộ thầy ạ?” Từ Cửu Chiếu ngẩng mặt lên hỏi.



“Không khả quan lắm.” Trâu Hành Tân lắc đầu thở dài nói, “Số giám khảo cùng Mã Tú Sơn có quan hệ chiếm hơn phân nửa, trong thời gian bỏ phiếu , nếu như Mã Tú Sơn lại lén lút tìm thêm người, bỏ phiếu quyết định nói không chừng sẽ thiên về bên hắn.”



Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói rằng: “Nếu đổi giám khảo hoặc là tăng thêm nhân số thì sao?”



Lưu Tân Hoa khiêu mi nói rằng: “Ta nghĩ điều đó không có khả năng, nhân số giám khảo hiện tại không thể thay đổi, hơn nữa cũng không thể làm trái quy trình được.”



Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Nếu giám khảo tranh chấp không ra được quyết định, không bằng đem quyết định này giao cho người tham quan triển lãm đi.”



Trâu Hành Tân hứng thú nhìn cậu: “Em có ý tưởng gì sao?”



Từ Cửu Chiếu cẩn thận nói ra: “Hôm nay em đi vào sảnh thấy có rất nhiều người đến tham quan, trên tay bọn họ đều cầm vé vào cổng, không bằng đặt hai thùng gỗ ở trước hai tác phẩm. Bọn họ thấy tác phẩm nào tốt hơn, sẽ bỏ vé vào cổng cho tác phẩm đó.



Trâu Hành Tân nhãn tình sáng lên: “Chủ ý này hay!”