Tái Sinh Chi Từ
Chương 40 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Đến lúc Từ Cửu Chiếu lui trở lại mới phát giác, khó hiểu tại sao cậu muốn lùi bước chứ?
Tương Hãn chính là ỷ vào cậu là người hiền lành nên sẽ vô pháp kháng cự ánh mắt này của hắn nên mới dùng cách này, Từ Cửu Chiếu kiên trì nói rằng: “Tôi không có nói xạo để an ủi anh đâu.”
Tương Hãn nháy mắt mấy cái, cuối cùng không dùng nhãn thần có lực sát thương cường đại nhìn cậu nữa, hắn cẩn thận ngồi thẳng người: “Cậu thật cảm thấy như vậy chứ? Không cảm thấy chán ghét sao, không nghĩ là tôi xen vào việc của người khác, xâm phạm việc riêng tư của cậu sao?”
Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên: “Thế nào là xen vào việc của người khác?” Xâm phạm việc riêng tư là cái gì? Cậu nói: “Dù sao tôi cũng không cảm thấy chán ghét, hơn nữa đúng lúc tôi cũng thiếu một người để quản những chuyện vụn vặt này, anh như vậy còn giúp tôi chuyên tâm nghiên cứu học tập đó chứ.”
Tuy cậu nói đùa, nhưng ý tứ trong lời nói trên cũng là ý nghĩ chân thật trong lòng cậu.
Xử lý sự tình các loại, nhất là mấy chuyện vặt này, thực sự là lãng phí thời gian, lại cứ lặp đi lặp lại nhàm chán, khiến cho người ta cảm thấy phiền toái nhưng bắt buộc phải làm.
Từ Cửu Chiếu là một người có khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ. Đã làm việc thì phải làm cho tốt, tuy rằng cậu không thích làm những chuyện này, thế nhưng cậu không làm thì cậu sẽ sống trong đống rác, nên cậu không thể không làm.
Trước đây, Từ Cửu Chiếu cũng làm không ít loại việc khô khan này: chỉnh lý đồ đạc, tắm cho Xuyến Xuyến (chắc là tên con vật nuôi nào đó). Về sau được thăng cấp thành diêu sư nên cậu có đồ đệ và thủ hạ để sai sử, những chuyện này đều vứt cho người khác đi làm.
Tuy rằng lười biếng cũng không tốt, thế nhưng cậu quả thực hy vọng ngay tức khắc liền xuất hiện một người đến quản lý tất cả mọi việc sinh hoạt cho cậu.
Tương Hãn săn sóc rất chu đáo, cậu thấy nghi hoặc vì sao đối phương làm như vậy thôi, không có nghĩ đối phương có ý đồ xấu, ngược lại chuyện này là quả thực rất hợp tâm ý của cậu.
Bất quá đối phương là người quản lí Bác Cổ Hiên, cả ngày bề bộn nhiều việc. Xét về thân phận và quan hệ của hai người, Từ Cửu Chiếu cũng không có biện pháp khiến cho đối phương hạ mình đến quản lý cuộc sống của cậu được.
Chờ sau này có tiền, cậu mời một người phụ tá chuyên giúp việc sinh hoạt là được rồi, Từ Cửu Chiếu nghĩ như vậy.
Tương Hãn nghe Từ Cửu Chiếu nói đùa, liền cười theo cậu, tâm tình đang đi vào ngõ cụt của hắn cũng trở lại bình thường.
Vừa rồi hắn có phần nghĩ hơi quá, Từ Cửu Chiếu chắc không phải là ý đó, là do hắn thần hồn nát thần tính thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tương Hãn liền giải thích với Từ Cửu Chiếu: “Tuổi của cậu so với tôi nhỏ hơn, cậu lại là đệ tử bế môn của Trâu lão, ông nội tôi cùng Trâu lão lại là bạn tri kỉ, về tình về lý tôi dĩ nhiên phải chiếu cố cậu. Huống chi tính tình của cậu cũng rất hợp khẩu vị của tôi, cho nên … chúng ta làm bạn vong niên nhé?”(bạn thân không kể tuổi tác)
Bởi vì sức khỏe Trâu Hành Tân không tốt, nhiều năm qua không hề động tay, thậm chí mọi người đều nói, rất có thể ông sẽ không sáng tạo thêm tác phẩm nào mới nữa.
Hiện tại vì bảo vệ đệ tử bế môn, Trâu Hành Tân dự định sẽ cho ra tân tác phẩm, có thể thấy được ông rất yêu mến Từ Cửu Chiếu.
Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu cảm động sâu sắc: “Thưa thầy, đệ tử có tài đức gì chứ? Người không cần vất vả như vậy.”
Trâu Hành Tân vừa cười vừa nói: “Con nếu nhận ta làm thầy, đương nhiên thầy sẽ phụ trách tới cùng, cũng không phụ lòng Cao lão đệ nhịn đau bỏ thứ yêu thích nhường lại cho thầy. Hơn nữa lấy thiên phú của con, sớm muộn cũng sẽ thành danh, thầy chỉ là rút ngắn quá trình làm cho nó tới sớm hơn mà thôi.”
“Thầy… ” Từ Cửu Chiếu mũi chua xót, Trâu Hành Tân ơn nặng như núi, làm cho cậu sinh ra một loại cảm xúc tôn kính ông như cha mẹ vậy.
Như vậy mới là lương sư, mới là người thầy đáng giá để cậu kính yêu, một lòng nghe theo người. Vị “ân” sư trước kia không bằng một phần mười Trâu Hành Tân.
Từ Cửu Chiếu cảm động và tôn kính ông, Trâu Hành Tân đều nhìn ở trong mắt, trong lòng vui mừng. Trong lúc đó tình cảm hai thầy trò liền tiến thêm một bước sâu hơn.
Trâu Hành Tân nói rằng: “Nếu như vậy, chúng ta chuẩn bị trở về trấn Phong Diêu, chuẩn bị tác phẩm tham gia triển lãm năm sau, con cũng không nên buông lỏng, lần này thầy sẽ nghiêm nghị dạy dỗ con.”
Lời hứa Trâu Hành Tân đáng giá nghìn vàng, nếu đã đáp ứng Từ Cửu Chiếu trong lúc cậu còn hợp đồng sẽ dạy học ở Trịnh Châu, thì nhất định sẽ tuân thủ ước định. Hơn nữa ông cũng đáp ứng dạy tiểu diêu sư Phùng Trung Bảo rồi.
Từ Cửu Chiếu rùng mình, nghiêm nghị gật đầu: “Cẩn tuân theo chỉ thị của thầy.” Cậu có thói quen trau chuốt câu chữ, lâu dần thành nét riêng của mình, ba người nghe mãi cũng quen.
Tương Hãn vì Từ Cửu Chiếu gặp được lương sư mà vui vẻ thay cậu, lại vì cậu sắp rời đi mà cảm thấy không vui. Cất giấu nỗi buồn trong lòng, hắn nhìn chằm chằm Từ Cửu Chiếu không tha.
Mắt thấy hai người quyết định ngày rời đi, lúc này Tương Vệ Quốc mở miệng nói rằng: “Đừng vội. Ngày mai có một người trong giới sưu tầm mở hội giao lưu, thập phần khó có được, không bằng các ngươi đi với ta khai mở nhãn giới. Nhất định đến lúc đó có không ít tác phẩm nghệ thuật trân phẩm được bày ra, nhìn nhiều cũng tốt cho tiểu Từ, giúp nó tích góp thêm tư liệu nghệ thuật a.”
Trâu Hành Tân hơi bất ngờ nhìn ông, sau lại nhìn Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn, suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng được.”
Tương Hãn liền vui vẻ, trong lòng âm thầm giơ ngón cái cho gia gia của mình, hô “ông làm tốt lắm!”