Tái Sinh Chi Từ
Chương 47 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Tàu xe mệt nhọc, Trâu Hành Tân dù sao tuổi cũng đã lớn, liền trở về nhà Cao Đại Toàn nghỉ ngơi.
Tương Hãn giúp Từ Cửu Chiếu đem hành lý xách vào trong phòng của cậu.
Đây là lần đầu tiên Tương Hãn tới phòng thuê của Từ Cửu Chiếu. Từ Cửu Chiếu ở tại một gian trong tứ hợp viện nằm ở trung tâm thị trấn. Cậu ở gian phòng phía tây, ba gian phòng phía bắc là chỗ ở một nhà ba người của chủ nhà, còn phía đông là phòng bếp và chứa đồ vật. Tứ hợp viện không có WC, chỉ có thể dùng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài.
Tương Hãn vừa tiến vào lông mày liền cau lại, điều kiện sống quá sơ sài rồi.
Tứ hợp viện này có lịch sử hơn hai mươi năm, mặt tường đã biến thành màu đen, cửa sổ là cửa gỗ theo thời xưa, trong phòng cũng không sáng lắm. Trên nóc nhà treo một bóng đèn tiết kiệm năng lượng.
Tương Hãn quay đầu nhìn bốn phía, đồ dùng trong phòng cũng không tốt lắm, chỉ có một bàn học, một tủ quần áo, một giường đôi 1m6, một cái khay trà, một sô pha cũ. Mấy thứ này không phải là mua mới, đều là vật đã được dùng qua. Dễ thấy nhất là một cái kệ sách không lớn lắm bị chất đầy sách, tất cả đều là sách tra cứu gốm sứ.
Từ Cửu Chiếu lấy khăn trải phủ lên trên giường, cầm lấy cái chổi nhỏ quét một vòng, quay đầu nhìn Tương Hãn còn đang cau mày, liền nở nụ cười: “Điều kiện quá kém đúng không? Anh đừng đụng vào, tới ngồi trên giường đi.”
Tương Hãn đau lòng vô cùng, nói rằng: “TV, máy vi tính cũng không có, lúc bình thường cậu giải trí bằng cái gì?”
Từ Cửu Chiếu khóe môi lộ ra nụ cười, vui vẻ nói rằng: “Tôi viết chữ a, luyện thư pháp chính là giải trí của tôi.”
Tương Hãn không cách nào tưởng tượng được, viết chữ là trò giải trí gì chứ. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu đúng là Từ Cửu Chiếu, ngay cả giải trí yêu thích cũng thanh cao như vậy.
Từ Cửu Chiếu mở hành lý đem quần áo bên trong ôm ra đặt vào trên giường. Tương Hãn nhìn thoáng qua thì không thể nhịn được. Quần áo Từ Cửu Chiếu hầu như đều bị vo lại cùng một chỗ, vô cùng nhăn nhó. Như vậy mặc lên người cũng quá nhếch nhác.
“Chờ chút, trước đừng bỏ lung tung, những quần áo này phải xếp chỉnh tề, bằng không khi lấy mặc bên trên sẽ có nếp nhăn đó.” Tương Hãn nhịn không được nói.
Từ Cửu Chiếu lộ vẻ khó xử, bất quá Tương Hãn đã nói như vậy, bèn ngồi ở bên giường bối rối cầm quần áo lên.
Chẳng lẽ Cửu Chiếu không biết gấp quần áo sao?
Tương Hãn căn bản cũng không có nghĩ tới việc thiếu niên xuất thân viện mồ côi làm sao lại không biết xếp quần áo, trong lòng chỉ tràn đầy khuôn mặt u sầu của cậu thôi.
“Tôi giúp cậu gấp quần áo, cậu đi làm những thứ khác đi.” Tương Hãn nhận lấy quần áo từ trong tay cậu, rất lưu loát gấp lại ngay ngắn.
Trên mặt Từ Cửu Chiếu đều là biểu tình “được cứu rồi”. Động tác của Tương Hãn vừa nhanh chóng vừa lưu loát, đem từng món một gấp chỉnh tề rồi xếp chồng lên với nhau. Từ Cửu Chiếu thấy hắn am hiểu như thế liền thoải mái ném việc gấp quần áo cho hắn, bản thân thì đi xử lý những thứ đồ khác.
Hành lý khác là sách, giấy và bút mực cùng vật dụng được mua trước đó. Từ Cửu Chiếu lấy từng món một đặt trên bàn sách.
Lúc sắp xếp, cậu lấy ra nghiên mực quả dưa thời Thanh triều của Tương Hãn tặng đặt ở trên bàn sách, đó chính là nghiên mực mà hắn đã mua trước đó. Nghiên mực này là trước đêm đi về Tương Hãn đưa cho cậu, nói là tạ lễ.
Tương Hãn sở dĩ biết rõ ràng như vậy, hoàn toàn là do khi hắn học cao trung có một bạn học bị loại bệnh này.
Nghe Tương Hãn nói xong, Từ Cửu Chiếu trong nháy mắt sững sờ, bây giờ tiền tiết kiệm của cậu cũng chỉ hơn hai vạn, cậu còn tưởng rằng không ít, nhưng không ngờ ngay cả một lần điều trị cũng không đủ.
Lý sư phó thấy cậu dường như bị đả kích nặng nề, cho là cậu quen Triệu Hàm Mộng: “Em cũng không cần lo lắng quá mức, viện trưởng đã nghĩ ra biện pháp. Trước đó huyện đã cho 5 vạn, giai đoạn trước trị liệu vẫn có thể chống đỡ. Mấy ngày nay Ngô viện trưởng cũng đang liên hệ khắp nơi, trong viện bọn nhỏ ra ở ngoài cũng đều góp không ít.”
Nghe được người thành niên ly khai viện mồ côi đều quyên tiền, cậu thoáng cái liền nghĩ đến thời gian cậu nằm viện Ngô Cửu Lợi đã tận tâm tận lực chiếu cố như thế nào, còn vô tư giúp cậu trả tiền thuốc men.
Còn có lúc cậu từ bệnh viện xuất viện, nghĩ đến Ngô viện trưởng đã giúp đỡ và chiếu cố mình. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, hiện tại không phải là lúc cậu quay về báo đáp lại cho viện mồ côi sao?
Từ Cửu Chiếu nhìn Lý sư phó: “Em xin góp 2 vạn.”
Tương Hãn sửng sốt một chút, lời nói muốn gánh vác chi phí đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Lông mày Tương Hãn cau lại, ý niệm trong đầu vòng vo chuyển đổi rồi nói rằng: “Tôi cũng muốn góp sức, tôi góp 20 vạn.”
Từ Cửu Chiếu chớp mắt, cậu cũng biết Tương Hãn là người có ái tâm. Chính cậu quyên tiền, tự nhiên không thể ngăn người khác quyên tiền.
Nhưng mà, 20 vạn cũng quá nhiều.
Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn nói rằng: “Có phải hơi nhiều lắm không? Trước đó Bác Cổ Hiên vừa tốn nhiều tiền mua đồ, tiền vốn có đủ không ?”
Tương Hãn nói rằng: “Không cần lo lắng, tôi có chừng mực mà. Quyên tiền hiến ái tâm là làm chuyện tốt, thế nhưng tôi cũng sẽ lượng sức.”
Từ Cửu Chiếu lúc này mới yên tâm.
Mấy người cùng Lý sư phó nín thở nghe hai người nói chuyện, lần này đều ngạc nhiên hô lên: “Thật tốt quá! Cảm ơn cậu! Kết hợp với những nơi góp tiền khác, nếu như thuận lợi chắc là sẽ đủ a.”
Từ Cửu Chiếu: “Không cần cám ơn đâu ạ, đây là việc cần làm mà.”
Tương Hãn trực tiếp đem tiền chuyển vào tài khoản chuyên quyên tiền, Từ Cửu Chiếu đem quần áo cũ giao cho bác gái trong viện rồi cùng Tương Hãn rời khỏi viện mồ côi.
“Lần này lại phải tiết kiệm lại rồi.” Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn nở nụ cười.
Tương Hãn nói rằng: “Cậu giám định gốm sứ cổ tốt như vậy, không bằng làm cố vấn cho Bác Cổ Hiên đi?”