Tái Sinh Chi Từ

Chương 52 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Tuy rằng Tương Hãn nhiệt tình dẫn Từ Cửu Chiếu trở về nhà, thế nhưng đúng như Từ Cửu Chiếu nghĩ, trước một ngày đấu giá Tương Hãn rất là bận rộn, hắn đem Từ Cửu Chiếu đưa về rồi nhanh chóng quay trở về hội trường.



Từ Cửu Chiếu được nữ giúp việc chào hỏi rồi dẫn cậu về phòng cho khách, vẫn là cái phòng cậu ở trước đó. Từ Cửu Chiếu tới đây rất ít, nên không phát hiện đồ đạc trong phòng này từ lúc cậu rời đi thì chưa từng bị động tới .



Gian phòng của Từ Cửu Chiếu ở lầu hai, có vị trí và phương hướng tốt, có một sân thượng không nhỏ, trên ban công còn trồng hoa tươi, đang trong thời gian nở hoa.



Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên nhìn trời đã vào thu mà vẫn có hoa, hình như không giống với loại hoa lần trước? Cậu ngồi chồm hổm tiến tới ngửi một cái.



Chủ nhà không có ở đây, trong nhà rất yên lặng, ngoại trừ Từ Cửu Chiếu là khách thì cũng chỉ có nữ giúp việc và người làm vườn.



Từ Cửu Chiếu cũng không thấy mệt mỏi nên đi xuống dưới lầu, một góc lầu một là không gian dành riêng cho lão gia tử, nơi đây trưng bày rất nhiều đồ cổ quý giá.



Từ Cửu Chiếu cảm thấy hứng thú nên tiến lên phía trước, cậu dựa vào kiến thức mới học được phân biệt những đồ sứ này.



“Là Cửu Chiếu sao?” Thanh âm của Tương Vệ Quốc từ cửa truyền đến, Từ Cửu Chiếu nhanh chóng đi qua.



“Tương lão, người đã về rồi ạ.” Từ Cửu Chiếu ân cần thăm hỏi.



“Cháu vừa tới a, có mệt hay không?” Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Tương Vệ Quốc khó có được dáng vẻ hòa ái, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.



“Đi máy bay tới nên cũng không mệt ạ.” Từ Cửu Chiếu mỉm cười, “Đúng rồi, Tương lão, cháu có một vài thắc mắc có thể thỉnh giáo người không?”



Tương Vệ Quốc là ngôi sao sáng ở giới cổ ngoạn, ban nãy cậu có chút nghi vấn đối với những món đồ sứ đang trưng bày này, nên Từ Cửu Chiếu liền hướng ông thỉnh giáo.



Tương Vệ Quốc tâm tình tốt, tự nhiên cũng nguyện ý chỉ điểm Từ Cửu Chiếu nên cùng cậu đi tới gian trưng bày, hai người đàm luận về giám định gốm sứ cả một buổi chiều.



Tương Vệ Quốc nói cho Từ Cửu Chiếu rất nhiều điều mà ông tâm đắc ở phương diện giám định gốm sứ, tuy rằng ông không phải là người tinh chuyên, thế nhưng lại biết khá nhiều kiến thức phổ biến, thậm chí ông còn cho Từ Cửu Chiếu một ít bút kí, khiến Từ Cửu Chiếu thụ sủng nhược kinh.



“Cháu sau này sẽ là cố vấn gốm sứ cổ cho Bác Cổ Hiên chúng ta, chuyên môn của cháu nếu càng vững chắc thì càng tốt.” Tương Vệ Quốc vỗ bàn tay đang cầm bút ký của cậu.



Ngày hôm sau là ngày Bác Cổ Hiên tổ chức buổi đấu giá nhỏ cho huân lô ba chân.




Ở đây không chỉ có người yêu thích sưu tầm, mà còn có kẻ quyền thế không thiếu tiền, ngoài ra còn có mấy người huyễn phú (chỉ những người thích khoe khoang sự giàu có) đều hướng về quốc bảo hiếm thấy mà đến.



Tương Hãn cũng không thèm để ý người cuối cùng mua được huân lô là người sưu tầm hay huyễn phú.



Giá khởi đầu là 2500 vạn.



Giống như ngày đấu giá trước đó, cứ mỗi lần giơ bảng là tăng lên 500 vạn. Những người này tính toán dùng cách này để đem khí thế của một vài người dọa lui. Nhóm đầu tiên, người cạnh tranh cứ như vậy bị loại bỏ, nhưng mà những người còn lại cũng không dám xem thường, bởi vì đối thủ chân chính còn chưa có lên tiếng.



Đến khi giá huân lô ba chân được tăng lên gấp đôi, rồi trực tiếp vượt qua 6000 vạn, người nâng giá rốt cục cũng chậm lại. Mà lúc này lại có một âm thanh vang lên.



“8000 vạn!”



Hội trường nhất thời yên tĩnh, sau đó lại vang lên thanh âm xì xào bàn tán.



Tương Vệ Quốc “Ồ” một tiếng, lông mày nhíu lại.



“Làm sao vậy ông nội?” Tôn tử hiếu thuận liền ngay tức khắc thân thiết hỏi.



“Người đại diện kia, ông biết hắn.” Tương Vệ Quốc nhìn chằm chằm nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi đang giơ bảng lên, “Phía sau hắn không chỉ là thương nhân người Hoa ở nước ngoài, còn có nhà tư bản của nước ngoài nữa.”



Lông mày Tương Hãn nhướn lên một chút: “Vậy thì làm sao ạ?”



Tương Vệ Quốc nghiêng đầu nói với hắn rằng:” Nếu như bị những người này lấy được, có thể huân lô ba chân sẽ chảy ra nước khác mất.”



Lông mày Tương Hãn cau lại, chần chờ nói rằng: “Không thể nào, hiện tại nhà nước quản chế rất nghiêm khắc, huân lô ba chân này cũng như vậy, hải quan sẽ không cho bảo vật quốc gia đi qua đâu.”



Tương Vệ Quốc cười lạnh một tiếng: “Buôn lậu là con đường căn bản không cần thông qua hải quan, những phú thương này lại không thiếu một chút nhẫn nại như vậy đâu?”



Lúc này Tương Hãn tâm tình ngưng trọng, mặc dù nói là có thị trường đồ cổ thì người buôn bán mới kiếm được tiền. Thế nhưng không có nghĩa là bọn họ thích nhìn bảo vật quốc gia chân chính lại chảy ra nước ngoài.