Tái Sinh Chi Từ

Chương 55 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Làm ngự diêu sư trẻ tuổi nhất trong ngự diêu xưởng, Từ Cửu Chiếu không ít lần nghe được lời khen ngợi, nhưng lời khen của Tương Hãn lại làm cho tai cậu đỏ lên.



“Cái này còn chưa đạt được trạng thái tốt nhất đâu.” Từ Cửu Chiếu thẹn thùng nói, “Cao lanh còn thiếu hụt một loại tro thực vật, nhưng loại thực vật này hình như bây giờ đã tuyệt tích rồi.”



“Đây đều là do chính cậu tự nghiên cứu ra sao?” Tương Hãn đưa điện thoại di động qua, Phùng Trung Bảo sử dụng máy chụp ảnh độ nét cao chụp lại, máy chụp ảnh này là do Trương Văn Chiêu cung cấp, có thể thấy được hình dáng đồ sứ vô cùng chân thật.



“Ừm, những thứ này đều là phối phương cổ truyền, có một số là tôi đọc được trong cổ thư, số còn lại là tự tôi suy nghĩ ra.” Từ Cửu Chiếu gật đầu nói.



Cậu cũng không sợ bị người khác nghi ngờ, lúc ở xưởng gốm Văn Vận cậu đã từng không ngừng điều chỉnh cách điều chế sắc men, mỗi lần Trương Văn Chiêu mở lò là cậu luôn để vào lò một ít sản phẩm được làm theo phối phương đó.



Tuy cậu nắm giữ phối phương, thế nhưng hiện tại rất nhiều thanh liệu (cách gọi tắt chất vẽ ra màu xanh lơ) so với Minh triều có chút chênh lệch. Sản phẩm nung ra cũng không phải kiểu dáng mà cậu nghĩ, cho nên cậu cần phải không ngừng thử nghiệm.



Hơn nữa hiện tại cậu phát hiện thanh liệu Tô ma ly [1] dần dần tuyệt tích ở thời Minh vậy mà vẫn tồn tại. Theo phối phương cậu nắm giữ, chỉ cần có thể lấy được loại thanh liệu này, cậu có tự tin sẽ tái hiện lại được Thanh Hoa có sắc men giống như Sapphire (lam ngọc) [2] vậy.



Thời Nguyên Tống, Tô liệu (tên gọi tắt của Tô ma ly) hoàn toàn được nhập khẩu từ nước ngoài, bởi vì đường xá xa xôi, khi đó mọi người cũng không biết cụ thể nơi sản xuất nguyên liệu này ở đâu cả. Cho tới bây giờ khi được giới khảo cổ nghiên cứu, mới có thể xác định thanh liệu Tô ma ly được sản xuất ở Samara, Iraq. Cobalt [3] có rất nhiều trong các dạng quặng Cobalt oxit. Bất kể đốt ở nhiệt độ nào, Cobalt oxit luôn cho sắc lam. Nếu có khác nhau thì chỉ khác ở tỉ lệ thành phần.



Tô liệu trong nước chứa nhiều Mangan nhưng hàm lượng sắt lại thấp, còn Tô liệu nhập khẩu lại có hàm lượng sắt cao. Dùng thanh liệu Tô ma ly vẽ sứ Thanh Hoa sẽ cho ra sắc lam đậm và đẹp giống như Sapphire vậy. Trên sắc men lại có đốm màu đen bạc, hợp lại thành vầng sáng lan tỏa trên bề mặt sứ. Mặc dù có chỗ thiếu sót, nhưng tì vết lại không che được ánh ngọc, đây cũng là cơ sở để phân biệt Thanh Hoa thời Nguyên Tống.



Thanh liệu Tô ma ly là màu sắc điển hình của Thanh Hoa, xinh đẹp lấp lánh giống như ngọc quý vậy, lại vô cùng quyến rũ. Hiện nay trong nước chỉ phổ biến sử dụng thanh liệu quốc nội, mặc dù biết nơi sản xuất Tô liệu, thế nhưng theo phối phương thất truyền, không sử dụng Tô liệu nhập khẩu thì sẽ không nung ra được loại sứ tuyệt đẹp có phẩm chất giống như đá quý.



Thời xưa những phối phương này chỉ lưu truyền ở trong phạm vi rất nhỏ, một khi xuất hiện biến cố thì sẽ rất dễ bị hủy đi. Những phối phương bị thất truyền là do lúc chiến loạn Lý Tự Thành cuối thời Minh.



Hiện nay Từ Cửu Chiếu đang nắm giữ phối phương này có thể nói là cây rụng tiền cũng không quá đáng, nhưng tính tình Từ Cửu Chiếu cẩn thận, cho dù là nghiên cứu ra được phối phương cũng rất chú ý, bảo đảm phối phương không bị tiết lộ ra ngoài.



“Vậy sao?” Lông mày Tương Hãn hơi hơi cau lại, thân là một nhà kinh doanh nên chỉ trong chốc lát hắn đã nghĩ ra một vài phương án đầu tư, chỉ có điều người nắm giữ phối phương lại là Từ Cửu Chiếu, ngay tức khắc hắn liền đem những ý nghĩ này ép xuống, nghiêm túc nói với cậu: “Vậy cậu cần phải giữ thật kĩ cách điều phối này, nghìn vạn lần đừng cho người khác biết.”



Trong lòng Từ Cửu Chiếu ấm áp, hướng về phía Tương Hãn tràn ngập tin cậy cười nói: “Tôi biết rồi, hiện tại cũng chỉ có thầy của tôi và anh biết thôi.”



Tương Hãn nhịn xuống xúc động muốn ôm cậu, vỗ vỗ bờ vai của cậu.



Trong lò đều là khí hình làm theo Minh triều, ngoại trừ bình hồ lô ra, còn có lọ, chén, bình rượu, mai bình, bình hoa… Vì có một số sản phẩm cần phải vẽ màu lần thứ hai như sứ Ngũ thái, nên Từ Cửu Chiếu phải trở về vẽ màu lại lần nữa rồi mới tiến hành nung lần thứ hai.




Từ Cửu Chiếu vừa đi vừa nghĩ, khu vực này đang xây dựng các cao ốc thương mại, điều kiện tuy rằng đơn sơ nhưng được rất nhiều người coi trọng, bởi vì nơi đây sẽ cho người vùng khác và người làm việc tay chân thuê lại, tiền thuê nhà tương đối rẻ.



Xung quanh quá mức an tĩnh có chút không bình thường, bước chân của Từ Cửu Chiếu dừng lại một chút. Lúc cậu tới đây dòng người không nhiều, thế nhưng cũng không đến mức không thấy được một bóng người như vậy chứ?



Từ Cửu Chiếu rùng mình, dọc theo chỗ ngăn cách tận lực chạy ra ngoài đường lớn. Có lẽ là phát hiện đả thảo kinh xà, không gian an tĩnh nhanh chóng liền vang lên tiếng bước chân.



Phía sau hình như có ba bốn người đang đuổi theo, da đầu Từ Cửu Chiếu tê dại, cậu nhanh chóng hướng phía lối ra chạy đi. Cậu không muốn một màn rượt đuổi ở Trịnh Châu lại xảy ra một lần nữa đâu a.



Từ Cửu Chiếu chạy đến miệng lưỡi đều khô, người phía sau không một tiếng động đuổi theo cậu. Bất thình lình phía trước xuất hiện một thân ảnh cao lớn cường tráng, Từ Cửu Chiếu sợ gần như hồn phi phách tán.



Từ Cửu Chiếu kinh hoàng trợn to hai mắt, nam nhân cao lớn ngăn ở trước mặt, đem cậu cản lại.



“Cửu Chiếu!”



Từ Cửu Chiếu kịch liệt thở hổn hển, nhìn rõ lại thì ra là Ngô Cửu Lợi!



“Cửu Lợi ca?! Sao anh lại ở chỗ này?” Từ Cửu Chiếu nghẹn lời.



Bản thân Ngô Cửu Lợi cũng rất bưu hãn, dáng dấp cũng không phải loại hòa ái dễ gần, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, có vài phần hung ác.



“Đương nhiên là tới bắt Dương Cửu Dương rồi.” Ngô Cửu Lợi nói xong câu đó liền hướng về phía sau cậu vọt tới.



Từ Cửu Chiếu xoay người lại, chỉ thấy phía sau cậu xuất hiện vài người cậu không biết mặt, thấy cậu quay đầu lại nhìn bọn họ liền giơ tay lên chào hỏi.



“….. “



Nguyên lai là người một nhà, không thể kêu cậu một tiếng sao? Thiếu chút nữa đem cậu hù chết.



Một lát sau năm sáu người khống chế được Dương Cửu Dương đi qua đây, vẻ mặt Ngô Cửu Lợi nghiêm túc hướng về phía Dương Cửu Dương nói rằng: “Chắc mày cũng biết quy củ trong viện, cho dù không giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng tuyệt đối không được phép giết hại lẫn nhau chứ!”