Tái Sinh Chi Từ
Chương 59 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Từ Cửu Chiếu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kết luận này rất không hợp với lẽ thường, dù như thế nào đi nữa thì mồ mả của người thời Đường sao lại sơ ý như vậy chứ?
Từ Cửu Chiếu nhịn không được nói rằng: “Khối đất này xác định là cùng trong mộ…khai quật ra sao?” Thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, cho dù biết đây là vật bồi táng bị đào móc ra, nhưng không thể trắng trợn nói ra như vậy.
Ông Lý giả bộ không có nghe được chữ kia, ông khẳng định nói: “Không sai, chính là từ đất đào ra.”
Nghi ngờ trên mặt Từ Cửu Chiếu càng sâu hơn, chẳng lẽ người này thuận tay lấy đại vật gì đó bỏ vào tìm cách lừa gạt tiền?
Từ Cửu Chiếu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ông Lý, ông Lý cũng hơi cảm thấy khối đất kia không có kiểu mẫu giống như những thứ trong rương, bất quá người bán lúc đầu cũng kêu ông rửa sạch một chút rồi hãy bán. Nhưng đối phương lười làm, không lẽ ông lại nguyện ý phí công sao?
Dù sao khối đất đó thoạt nhìn không giống như là thứ gì đáng tiền.
“Ngoại trừ những đồ gốm này ra, hẳn là còn một chút thứ khác của chủ nhân sinh tiền yêu thích, chắc khối đất thuộc loại đó.” Ông Lý hàm hồ giải thích.
Từ Cửu Chiếu miễn cưỡng tiếp nhận cách giải thích này, thấy cậu không còn thắc mắc gì, ông Lý lại cùng Tương Hãn thương lượng tiếp.
Nhờ vào “đôi mắt thần” của Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn ép giá càng ác hơn, khối đất kia lập tức bị hắn lôi ra nói.
Từ Cửu Chiếu như có điều suy nghĩ, nếu như đây là vật chủ nhân sinh tiền yêu thích, hẳn không phải là vật không có giá trị. Từ vật bồi táng, có thể thấy chủ nhân ngôi mộ có chút tài sản.
Không lẽ miếng ngói này có giá trị thật sao?
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. Đại khái chủ nhân ngôi mộ cũng là một vị ngoạn chủ, là người yêu thích sưu tầm!
Gạch Tần ngói Hán cũng là một chủng loại sưu tầm, bây giờ còn có chuyện cha chết con cái liền bán đồ sưu tầm của lão tử yêu thích đi, chứ ngày xưa những vật đó sẽ được hạ táng theo chủ nhân cũng không phải chuyện hiếm lạ. Huống chi trong lịch sử bởi vì lòng yêu mến mà đem đồ cổ quý hiếm chôn cùng cũng không ít.
Từ Cửu Chiếu đối chiếu với sách đã đọc trước đó vài ngày, cẩn thận nhớ lại ngói có chữ ‘Kiến’.
Ngói Đồng Tước Đài!
Tim của Từ Cửu Chiếu đập càng lúc càng nhanh, miệng khô lưỡi khô nuốt nuốt nước miếng, trong đầu có chút mê muội.
Đồng Tước Đài là do Tào Tháo xây vào những năm cuối Đông Hán, đài được đặt trong Nghiệp Thành, sau này khi khai quật được thì ngói của đài và ngói của các tòa cung điện phụ cận đều được gọi là ngói Đồng Tước Đài.
Ngói Đồng Tước Đài hơn phân nửa là bị người đời biến thành ngõa nghiễn (nghiên mực làm bằng ngói), bởi vì lúc Tào Tháo xây dựng cung điện, bên trong miếng ngói có trộn một ít đồng, sắt, dùng để mài mực vô cùng tốt.
Văn nhân mặc khách (người có học) từ thời Đường – Tống đã thích dùng ngói Đồng Tước Đài làm nghiên mực. Về sau thì Đồng Tước Đài bị nước sông Chương Hà hủy mất một góc, khi đó chỉ còn lại có một trăm năm mươi bộ, tổn hại rất nghiêm trọng. Vì thế Đồng Tước nghiễn được thế nhân coi là trân bảo, tranh nhau tìm kiếm ngói Đồng Tước Đài làm nghiên mực, bất quá khi đó đa số đều là hàng giả.
Trên lưng miếng ngói bị khoét thành hình bầu dục để chứa mực, trên mặt ngói còn có rất nhiều chữ viết.
Lại tiếp tục dọn dẹp thêm nửa giờ, vết bẩn ngoan cố bên ngoài ngõa nghiễn mới được làm sạch.
Thế nhưng coi như là như vậy, cũng vẫn còn một ít đốm đen không thể rửa sạch được.
Tương Hãn nói: “Những thứ này làm không hết thì giao cho bên chuyên môn rửa sạch là được, hiện tại chỉ có thể như vậy.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu, từ trong tay Tương Hãn nhận lấy ngõa nghiên, quan sát chữ viết trên nghiên mực.
Những văn tự này có nội dung tán thưởng Đồng Tước nghiễn, còn có lai lịch, quá trình chế tạo thành ngõa nghiễn, cuối cùng còn lưu lại kí hiệu của chủ nhân đầu tiên.
“Tiết Tắc…” Từ Cửu Chiếu nhớ lại tên trên nghiên mực.
“Nguyên lai là Tiết Tắc.” Tương Hãn nói: “Tiết Tắc là một trong tứ đại danh gia thư pháp thời Đường, có danh khoản của ông thì giá trị nghiên mực liền tăng gấp bội.”
Từ Cửu Chiếu cảm giác hứng thú hỏi: “Có thể lên đến bao nhiêu tiền?”
Tương Hãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Do được làm bằng gỗ và tạo hình bị hạn chế, ngõa nghiễn thời Đường chỉ có thể ở mức 7 – 8 vạn, có danh khoản thì giá trị khoảng 30 – 40 vạn. Mấy năm gần đây trào lưu sưu tầm chủ yếu vẫn là ngọc khí và đồ sứ, văn phòng tứ bảo thuộc về hạng mục phụ, người sưu tầm chưa tính là rất nhiều, nên giá trị của Đồng Tước nghiễn cũng không cao.” Sau đó hắn sợ Từ Cửu Chiếu thất vọng nên nói thêm: “Bất quá Tiết Tắc là danh gia thư pháp, bên trên có chữ của ông nên có thể được người yêu thích thư pháp đấu giá hơn 40 vạn.”
Nghiên mực khắc chữ Tiết Tắc mặc dù là vết tích đích thực, nhưng dù sao cũng không phải là tác phẩm thư pháp, trước nay trên thị trường cũng không có loại này, nói không chừng sẽ có người ái mộ nào đó coi là trân bảo mà mua về.
Từ Cửu Chiếu trái lại tương đối dễ dàng thỏa mãn: “Dù sao cũng là sửa mái nhà dột mà có được, giá như vậy đã rất tốt rồi.”
50 đồng mua được ngõa nghiên có giá trị 30 vạn, được gấp ngàn tiền lời, cũng đủ kinh người.
Tương Hãn chăm chú nhìn Từ Cửu Chiếu nói: “Nếu là do cậu phát hiện, như vậy nghiên mực liền thuộc về cậu, coi như là tiền hoa hồng lần này đi.”
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái này sao có thể được? Quá quý trọng rồi.”
Tương Hãn giảo hoạt nói: “Sao lại quý trọng, đây không phải chỉ là 50 đồng thôi sao? Tôi còn tiết kiệm được một khoản, chiếm được tiện nghi rất lớn đấy.”
Từ Cửu Chiếu cười khúc khích, cậu suy nghĩ một chút, thống khoái gật đầu: “Vậy phải cám ơn anh rồi.”
Từ Cửu Chiếu lần này thẳng thắn tiếp nhận khiến Tương Hãn rất vui vẻ, không có khước từ khách khí, giữa bọn họ lại càng thân thiết hơn.