Tái Sinh Chi Từ
Chương 84 :
Ngày đăng: 11:47 18/04/20
Tuy rằng Tương Hãn bố trí phòng ở trấn Phong Diêu không tệ, nhưng Từ Cửu Chiếu vẫn thích làm việc ở phòng của mình hơn. Cậu cảm thấy như thế rất có bầu không khí.
Đơn đặt hàng của Bỉ là do Ngô Diểu toàn quyền phụ trách, vì chuyện này mà hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, cuối cùng mang theo hợp đồng được Từ Cửu Chiếu tự tay kí tên quay trở về Châu Âu.
Mặc dù nói Ngô Diểu ở nước ngoài có khí lớn lực đại, thế nhưng đối với loại đơn đặt hàng chỉ định có số lượng nhiều như vậy vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc.
Hắn chỉ sợ có chỗ nào sơ suất, đập chết chiêu bài mình còn không nói, còn ảnh hưởng đến tương lai của Từ Cửu Chiếu.
Nhưng mà Từ Cửu Chiếu so với hắn tưởng tượng thì trầm ổn hơn nhiều, ngay khi Ngô Diểu đang chuẩn bị tài liệu cho đơn đặt hàng này, Từ Cửu Chiếu cũng đã nghĩ ra hàng loạt phương án.
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu đối với việc sản xuất thiết kế đồ sứ xuất ngoại cũng không xa lạ gì.
Từ rất sớm, đồ sứ quốc nội đã được đưa sang Châu Âu thông qua đường bộ và đường biển, nơi mà các vương công quý tộc, quan lại hiển đạt rất yêu thích.
Đến thời Tống Nguyên Minh Thanh, số lượng xuất khẩu ra nước ngoài càng lớn hơn, bọn họ có một từ ngữ chuyên môn cho việc này, đó là là sứ xuất khẩu. (tiêu ngoại từ)
Nước ngoài có rất nhiều loại đồ sứ có nguồn gốc khác nhau, tất cả đều thuộc loại sứ xuất khẩu này.
Không chỉ là ngày xưa, ngay cả mấy thế kỷ trước sau khi quốc gia mới thành lập cũng từng sản xuất sứ xuất khẩu phẩm chất rất tốt để bán lấy ngoại hối.
Ngự diêu xưởng Cảnh Đức Trấn tuy rằng không sản xuất loại sứ xuất khẩu này, thế nhưng tràng phường phụ trách sản xuất nó cũng chịu sự quản lý của ngự diêu xưởng.
Từ Cửu Chiếu trước đây không có tham dự qua loại thiết kế này, nhưng khi đó cậu đã gặp qua bản thảo thiết kế.
Nung tạo đồ sứ dĩ nhiên không phải nghĩ một lần liền ra được. Đồ ngự cống phẩm chân chính là phải trải qua hàng loạt xét duyệt, cuối cùng mới được đưa tới trên bàn vua.
Mỗi một lần khai diêu (mở lò, diêu =lò) nung tạo đều phải bỏ ra sức người, sức của rất lớn, nên không được phép có nửa điểm qua loa và lãng phí.
Vị tiên sinh này tóc nâu mắt xanh, ăn mặc tây trang đeo cà- vạt, cử chỉ ưu nhã, biểu tình cao ngạo mà thận trọng.
Ngô Diểu giới thiệu với Từ Cửu Chiếu: “Vị này chính là huân tước TelaZeni.”
“Xin chào, huân tước tiên sinh.” Từ Cửu Chiếu chủ động vươn tay.
Huân tước tiên sinh đưa ngón tay ra cầm một chút, biểu hiện không phải là rất nhiệt tình. Hắn nghiêm mặt, nói tiếng Trung coi như lưu loát : “Hy vọng tôi không phải đi một chuyến uổng công.”
Vốn là Phùng Trung Bảo đứng ở một bên xem việc lạ nhìn thấy một quý tộc sống sờ sờ mà kinh ngạc, nhưng lại bị thái độ của đối phương làm cho hắn thoáng cái không có thiện cảm.
Huân tước cũng không có biểu hiện chỉ cao khí ngang (miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế, chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý), thế nhưng thần thái và giọng nói của hắn tràn đầy không tín nhiệm. Ngô Diểu bất đắc dĩ nhún vai, khi đó người cùng hắn đi qua đây cũng không phải là vị huân tước cao ngạo này, mà là một vị khác. Vị kia không có thời gian tự mình đến, liền sai vị này.
Huân tước TelaZeni trước khi tới đây đối với Từ Cửu Chiếu căn bản cũng không biết rõ, cũng chưa thấy qua tác phẩm của cậu. Lúc đầu hắn đối với đối phương là một đào nghệ gia chưa có tên tuổi tràn đầy nghi vấn, lần này nhìn thấy Từ Cửu Chiếu tuổi còn trẻ, khuôn mặt còn non như vậy, trên mặt liền hoài nghi bọn họ dùng thủ đoạn dơ bẩn gì mới nhận được đơn đặt hàng.
Từ Cửu Chiếu đã từng gặp qua không ít quan viên và quý nhân có tính tình còn cổ quái hơn như vậy nữa, cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Ngay cả thầy Cao nhìn thấy loại thái độ này cũng không nhịn được, mặt không thay đổi ôm cánh tay, Từ Cửu Chiếu không có biểu hiện ra tâm tình hỏng bét khiến Ngô Diểu thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ở phía sau huân tước hướng về phía đối phương giơ ngón tay cái, Từ Cửu Chiếu liền nở nụ cười.
Từ Cửu Chiếu là ở phòng khách Văn Vận tiếp đãi Ngô Diểu và huân tước, lúc hai bên ngồi xuống, Từ Cửu Chiếu cũng không có hàn huyên gì nhiều, trực tiếp đem bản phác thảo đã chuẩn bị xong đưa cho Ngô Diểu.
“Đây là bản thảo sửa lần cuối cùng, mời huân tước tiên sinh xem qua.” Từ Cửu Chiếu tự tin nhìn đối phương nói. Nguồn :
Cậu biểu hiện bình tĩnh trầm ổn như vậy làm giảm bới hoài nghi trong lòng hắn, hắn lạnh nhạt đem văn kiện ở trước mặt mình mở ra.