Tái Sinh Chi Từ

Chương 92 :

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Trịnh Khải Long nghiêng đầu nở nụ cười, sau đó đưa tay cầm điện thoại trở về: “Quả thật là như thế, chỉ khi nào phóng to lên thì mới có thể nhìn ra, mắt thường nhìn không có vấn đề gì.” Hắn nâng mắt lên nói rằng: “Có điều là, chỉ có đại sư đào nghệ kỹ thuật tinh xảo mới có thể đưa vấn đề nhỏ này khống chế đến trình độ coi như là ở dưới kính hiển vi cũng hầu như không nhìn thấy gì. Tôi nghĩ Từ tiên sinh có thể theo phương hướng này để nỗ lực hơn.”



Vốn trong lòng không cho là đúng, Từ Cửu Chiếu nghe xong thì chấn động, sau đó suy nghĩ sâu xa.



Quả thực, trước đây khiến nhìn bằng mắt thường tìm không thấy tỳ vết nào chính là tài nghệ cao nhất của bọn họ, thế nhưng hiện nay có rất nhiều phương pháp dùng để quan sát mặt gốm dung hòa vào men, đương nhiên đối với mặt men yêu cầu càng thêm ‘đã tốt còn muốn tốt hơn’.



Nếu như đổi thành người khác, nghe kiến nghị như thế, sẽ cho rằng đối phương soi mói quá kĩ. Thế nhưng đối với người đang nghiên cứu để phát triển tay nghề và luôn có yêu cầu hoàn mỹ như Từ Cửu Chiếu mà nói, không thể nghi ngờ coi việc này là một loại giác ngộ.



Trên mặt Từ Cửu Chiếu tức khắc đoan chính nói rằng: “Cảm ơn kiến nghị của Trịnh tiên sinh.”



Trịnh Khải Long nở nụ cười, hắn đem mười ngón đan chéo vào nhau, ưu nhã đặt ở trên đầu gối: “Tôi không phải cố ý quá nghiêm khắc đâu, nhưng mà rất nhiều tinh phẩm truyền lại đời sau cho dù là dùng kính lúp quan sát nhưng cũng sẽ thấy được mặt men dung hợp lại cực kì hoàn mỹ. Điều này làm cho mọi người phải cảm thán tài nghệ tinh xảo của người xưa, mà loại kỹ xảo khéo léo tuyệt vời này hiện tại có rất nhiều người cũng không có cách nào tái hiện lại được.”



Những lời này đưa tới sự đồng cảm của Từ Cửu Chiếu, khi trước ở ngự diêu xưởng có một lão diêu sư, tuổi già sức yếu, nhưng vẫn được lưu lại ở ngự diêu xưởng lãnh lương bổng. Tất cả đều bởi vì ông ta có một tay nghề tài giỏi xuất chúng, đó chính là viết thọ tự văn bất kể là lớn hay nhỏ. Ông ta có thể liên tiếp viết ra một vạn thọ tự văn, viết các loại hình dạng đồ án, nhưng một lỗi cũng không xảy ra!



Cũng không biết trước đây vị lão nhân này làm sao luyện thành tuyệt kỹ ấy, nhưng sau này mấy người đồ đệ luyện tập có thế nào cũng không đạt được cảnh giới đó.



Từ Cửu Chiếu cảm thán, Trịnh Khải Long liền cùng cậu thảo luận kỹ thuật đào nghệ. Trịnh Khải Long đối với mấy thứ này vô cùng hiểu rõ, đồng thời có cách nhìn rất đặc biệt, hai người nói từ chế tạo gốm sứ rồi nói đến giám định gốm sứ.



Từ Cửu Chiếu hiếm khi nói chuyện với người khác về việc giám định gốm cổ, nhưng Trịnh Khải Long lại biết rất nhiều.



Trong lúc lơ đãng, Trịnh Khải Long nói: “Ngay từ đầu tôi còn tưởng cậu sẽ chuyên chú phát triển giám định gốm cổ chứ, làm một giám định sư gốm cổ có bắng cấp. Dù sao có thể giám định ra lai lịch của huân lô ba chân kia, cho thấy cậu có kiến thức rất chuyên nghiệp.”



Từ Cửu Chiếu không nghĩ tới hắn đột nhiên nói cái này, cậu nói: “Tôi chỉ là một người mới học giám định gốm cổ thôi, còn không được gọi là chuyên nghiệp đâu.”



Trịnh Khải Long khẽ cười một tiếng: “Từ tiên sinh thật đúng là khiêm tốn, tôi hình như nghe nói khả năng giám định gốm cổ của cậu là học được từ Thường Cửu – Thường lão sư mà?”



Từ Cửu Chiếu rất kinh ngạc: “Cái này ngài cũng biết sao.”



Trịnh Khải Long gật đầu: “Sau chuyện huân lô ba chân có không ít người tìm hiểu tin tức của cậu, đều là từ nơi đó truyền đi.”


Ăn cơm xong, hai người ngồi ở phòng khách, trong tay Tương Hãn cầm một con dao gọt vỏ táo. Sau đó hắn đem trái táo tròn trịa trắng mập đưa cho Từ Cửu Chiếu: “Khí trời rất khô, ăn chút trái cây đi.”



Từ Cửu Chiếu nhận lấy, cũng đưa cho hắn một quả táo: “Anh cũng ăn đi.”



Tương Hãn cúi đầu tiếp tục gọt vỏ, hắn vừa gọt vừa nói: “Em nói vì sao Trịnh Khải Long lại đến gặp giáo sư Hồ? Hoặc có thể hắn đặc biệt muốn gặp em thì sao?”



Động tác cắn táo của Từ Cửu Chiếu dừng một chút: “Không thể nào, hắn đâu có biết em sẽ xuất hiện vào lúc đó chứ.”



Tương Hãn buông mi mắt xuống, khiến người ta nhất thời không thấy rõ thần sắc của hắn: “Cái này không nói chính xác được.”



Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, thực sự nghĩ không ra vì sao Trịnh Khải Long có thể xác định cậu sẽ đến vào lúc đó, còn muốn gặp giáo sư Hồ nữa chứ.



“Hắn nói hắn muốn tìm hiểu tiến triển nghiên cứu về Phong Diêu, trong lòng em cũng có chút kỳ quái, hắn làm sao sẽ cảm thấy hứng thú đối với việc này chứ.”



“Anh sẽ tìm người điều tra, tạm thời không cần lo lắng.” Tương Hãn bỏ dao xuống, ở trên trái táo hung hăng cắn một ngụm lớn.



Buổi tối, Tương Hãn nói hắn phải xử lý chút chuyện công tác, để Từ Cửu Chiếu đi ngủ trước.



Tương Hãn lái xe đến chỗ khác, lấy di động ra gọi điện thoại.



“Này, gần đây điều tra có tiến triển gì mới không?”



“Tôi vẫn đang tiếp tục, chỉ mới xác định được hành tung hiện nay của hai người đã giết chết Dương Cửu Dương. Bất quá người chủ sự phía sau bọn chúng tôi vẫn không thể xác định được. Hai người kia năng lực thoát khỏi theo dõi quá cao, làm việc để lại rất ít dấu vết.”



“Anh cực khổ rồi.” Tương Hãn xoa bóp mi tâm, thần sắc trầm ngưng.



Trước đây chuyện của Dương Cửu Dương đã tạm thời được đè xuống, nhưng Tương Hãn vẫn không buông tha cơ hội tìm kiếm chân tướng. Người hắn mời là thám tử tư có năng lực rất mạnh, tên là Hình Trinh, lại hao tốn hơn một năm nhưng chỉ tra được một chút nội dung như thế, có thể thấy được đối phương rất là xảo quyệt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



“Cố gắng không nên đả thảo kinh xà.” Tương Hãn dừng một chút, hai mắt tràn đầy hàn ý nhìn ra cửa sổ, “Mặt khác, anh tra một chút xem Trịnh Khải Long có liên quan đến chuyện này không?”