Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 90 : Động lòng, thời gian không còn nhiều

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Người đó nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, không nói gì, lại cúi đầu xuống trồng hoa của mình, người này đến từ đâu, thật kì lạ.



Ngọc Tình thấy anh ta không nói gì, cô cũng không nói thêm. Cô khẽ cười: “Anh nhìn rất giống một người bạn của tôi.”



Vừa dứt lời Ngọc Tình liền cảm thấy có chút lúng túng, dường như đang muốn bắt chuyện vậy? đúng rồi, lời thế này chính xác chính là lời nói phổ biến của con trai khi muốn làm quen với con gái mà? Ngọc Tình nghĩ vậy rồi nhìn người đó. Quả nhiên trên mặt người đó có nở một nụ cười khẽ.



Ngọc Tình vừa nhìn thấy liền cười, quả nhiên là bị người ta chế giễu rồi. Thôi được, thực ra cô không hề sợ bị người khác chế giễu, cô cũng đúng là muốn nói chuyện một chút.



Vậy là cô chẳng quan tâm tới người đàn ông này nữa, tiếp tục nói: “Anh ấy tên là Phác Vũ, nhìn rất giống anh, đã tám năm rồi chúng tôi không gặp, bây giờ anh ấy chắc cũng 33 tuổi rồi.”



Ngọc Tình nói rồi liền để sức mạnh tinh thần tập trung lại, cô ngồi trên một bông hoa mạn đà la cách người đàn ông đó một khoảng cách rất gần, Ngọc Tình cũng chẳng thèm để ý tới thái độ không quan tâm tới lời cô nói của người đàn ông.



Nói thực lòng, cô cũng đúng là chẳng cần hay muốn anh ta phải nói gì, chỉ có điều, con người với vẻ bề ngoài quá giống này đã gợi lại kí ức của cô về người đó.



Khi bọn họ gặp nhau, anh 25 tuổi, cô mới có 7 tuổi. không thể không nói, khoảng cách về tuổi tác là quá xa, cô không hiểu được tại sao vừa nhìn đã mãi ghi nhớ về người đàn ông đó, đúng, đúng là vì cái bộ dạng ngốc ngốc, đơn thuần, ngây thơ của anh? hay là nụ cười tỏa nắng của anh?



Tư suy của Ngọc Tình cứ từ từ trở về quá khứ, khi anh cười....rất ngọt ngào, rất đơn thuần, rất rạng rỡ.



Chỉ là, bây giờ, anh đang ở đâu? Tám năm rồi cô không nói tới anh không có nghĩa là cô không nhớ anh. ngược lại, cô rất nhớ anh, rất muốn biết bây giờ anh ở đâu, đang làm gì, anh....có nhớ cô không?



Nghĩ vậy, Ngọc Tình chỉ khẽ cười, cô quay đầu ra nhìn người đàn ông đó: “Này, anh cười một cái đi.”



Người đàn ông nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ thấy cô thiếu nữ ngồi trên bông hoa mạn đà la đang cười rạng rỡ nhìn mình, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn làm làn da cô càng trắng hồng hơn – một khuông mặt ngây thơ thuần khiết nói không thành lời, cô nói: “Này, anh cười một cái đi.”



Rất nhiều năm sau, Ngao Thánh vẫn mãi nhớ hình ảnh này, đó là lúc bọn họ gặp nhau, cũng là nơi mà làm anh lần đầu tiên thấy cảm động nhất.




Lúc này Ngọc Tình đang nghĩ về bản thân mà không chú ý thấy bên cạnh Ngao Thánh khi nghe thấy Ấn Trấn Yêu khuôn mặt anh liền trùng xuống dường như đang suy nghĩ gì đó.



Đúng là, bây giờ trong lòng Ngao Thánh đang rất không bình tĩnh. Ấn Trấn Yêu – chỉ đơn giản mấy chữ thôi nhưng lại làm cho anh cảm thấy chấn động từ tận sâu đáy con tim mình. Lờ mờ, anh cảm thấy thứ này rất quan trọng với anh, chỉ có điều nó là cái gì?



Ấn Trấn Yêu....



Tư duy phức tạp của Ngọc Tình không kéo dài rất lâu, ngay sau đó cô đã bình tĩnh trở lại, bây giờ không phải là lúc để lo lắng và tự ti. Bất kể có được hay không được, có khả năng hay không có khả năng, cô đều bắt buộc phải cố gắng hết sức, bởi vì cô phải bảo vệ tất cả những người mà cô yêu thương.



Tuy rằng nói ra thì Ngọc Tình không hề biết gia tộc yêu tinh mà tiến thân vào thế giới của loài người thì sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng Ngọc Tình có thể quả quyết rằng, kết quả đó, chắc chắn không phải là một kết quả tốt đẹp gì!



Xét cho cùng, nếu con người và yêu quái có thể tồn tại một cách hòa bình với vậy vậy thì có nghĩa là con người sẽ không phải vất vả cố gắng tìm cách để niêm phong lại lối ra của thế giới yêu ma, cũng sẽ không có cuộc chiến giữa con người và ma quỷ, vì vậy có thể nói, con người và ma quỷ đã có mối thù hận từ rất lâu đời rồi.



Lại nói ma quỷ đã bị nhốt lại bao nhiêu lâu như thế, khó để nói chắc rằng chúng không tức giận, không thù hận, nếu một khi có cơ hội thâm nhập vào thế giới loài người, vậy thì hậu quả đương nhiên là khó mà tưởng tượng được! Ngọc Tình nghĩ vậy liền biết bản thân mình nên làm thế nào rồi! cô sẽ không để cho bất kì kẻ nào có được cơ hội để làm tổn hại tới đồng loại của cô.



Nghĩ vậy hai tay Ngọc Tình liền nắm chặt thành nắm đấm, cô không ngừng nói với bản thân. Cô là Ngọc Tình, cô nhất định sẽ làm được! Nhất định có thể!



Có được động lực như vây. Lúc này Ngọc Tình không có thời gian để đi tìm hiểu xem Ngao Thánh là ai nữa, tại sao lại giống với Phác Vũ như vậy, chỉ thấy cô đứng lên rồi nói: “Tôi đi trước đây!”



Nói rồi Ngọc Tình liền biến mất trước mắt Ngao Thánh. Ngao Thánh nhìn vào vườn hoa mạn đà la bỗng chốc chẳng còn ai nữa đột nhiên trong lòng anh lại có một cảm giác thất vọng.



Có thể là do rất lâu rồi không nhìn thấy người khác, đột nhiên lại chỉ còn lại có một mình bản thân, trong lòng khó mà tránh khỏi cảm giác có chút thất vọng.



Ngọc Tình ra khỏi không gian, nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại. chắc chắn là đúng như Ngân Nguyên đã nói, thời gian của cô không còn nhiều nữa, cô nhất định phải nhanh chóng lên. Ngày mai cô sẽ thực hành lời hẹn ước cá cược, sau khi có được Vân bang, xem ra cô vẫn nhất định phải đi Côn Minh một chuyến.