Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 95 : Lưu Hoa, người phụ nữ rắn

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


“Cục An ninh Quốc gia?” Phong Nhã Trần nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Ngọc Tình, ánh mắt anh đầy sự nghi hoặc nhìn về phía xoáy nước khổng lồ kia. Anh đương nhiên biết về Cục An ninh Quốc gia, chỉ là tại sao khi anh nghe Ngọc Tình nói đến năm từ này lại có vẻ phẫn nộ đến thế, dường như có một loại tình cảm đặc biệt, nhưng nói gì thì nói, Ngọc Tình và Cục An ninh Quốc gia nhất định có câu chuyện trong đó.



Tuy không biết là gì, nhưng Ngọc Tình không nói anh đương nhiên cũng sẽ không hỏi, ai mà không có một chút bí mật chứ?



Ngọc Tình nhìn vào xoáy nước, cô khẽ cười: “Đi thôi, vào đó xem nào!”



Nói rồi cơ thể Ngọc Tình di chuyển, hóa thành một dòng bạc biến mất trong không trung, Phong Nhã Trần cũng theo sát phía sau cô.



Hai người tàng hình mà đi xuống đáy của hồ Điền Trì, lúc này dưới đấy hồ sức mạnh tinh thần đang biến động mạnh mẽ, hình thành nên một khoảng chân không dưới đáy hồ.



Ngọc Tình và Phong Nhã Trần lặng lẽ nhìn mọi thứ, nhìn hai đám người phân biệt tốt xấu rõ ràng, Ngọc Tình nở nụ cười nhẹ nhưng lạnh lùng phức tạp trên môi.



Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tình trong lúc di chuyển bỗng nhiên dừng lại, cả người cô cứng đơ lại, người đó....người đó chính là Lưu Hoa.



Trong phút chốc, ý nghĩ giết người xuất hiện trong đầu Ngọc Tình và được thể hiện cả ra ngoài, Phong Nhã Trần phát hiện ra và toàn thân anh cũng run lên.



“Tình Tình....” Phong Nhã Trần quay đầu ra nhìn Ngọc Tình khẽ gọi, vừa nãy anh cũng nhìn theo ánh mắt của Ngọc Tình và đã thấy Lưu Hoa. Tuy anh không biết người đàn ông này đã đắc tội gì với Ngọc Tình, nhưng biết hay không biết thì đã sao? Chỉ cần là người mà Ngọc Tình muốn giết thì Phong Nhã Trần anh cũng nhất định không buông tha!



“Chúng ta có cần đi xuống không?” đôi mắt hoa anh đào của Phong Nhã Trần hơi nheo lại, nhìn về phía Lưu Hoa đang ra sức tấn công vào những kẻ tu ma kia.



“Xuống? Tại sao lại phải xuống đó?” Ngọc Tình khẽ cười, mắt cô nhìn xuống dưới: “Bọn họ muốn đánh thì cứ đánh cho đủ đi!”


Phong Nhã Trần nói ra lời này làm cho Ngọc Tình thấy rất đắc chí, vốn dĩ nghe thấy lời người phụ nữ kia nói cô đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Người phụ nữ đó dám đứng trước mặt cô để mà trêu ghẹo người đàn ông của cô, đúng là to gan! Cô đang định trả đũa thì liền nghe thấy Phong Nhã Trần nói như vậy, lập tức bật cười, cái tên tiểu tử này mồm miệng cũng không phải dạng vừa! Một kẻ dọa chết người khác đã chứng minh tất cả mọi vấn đề rồi.



Quả nhiên người phụ nữ đó đột nhiên cứng đo người lại, sau đó đôi mắt màu đen của bà ta ánh lên ánh sáng màu xanh, bà ta nhìn chằm chằm vào Phong Nhã Trần: “Tiểu đệ, nói lời thì phải chịu trách nhiệm về lời mình nói đấy!”



Phong Nhã Trần vừa nghe liền lập tức co người lại, giả vờ sợ sệt: “Đừng, đừng đừng, tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu, tôi cũng chẳng làm gì bà, chỉ nói có một câu mà thôi, cũng chẳng phải cưỡng.....”



Lời Phong Nhã Trần còn chưa dứt, một con rắn phi ra giống như một câu kim, Ngọc Tình đứng bên cạnh thấy vậy, tâm niệm vận hành và biến thành một cây kim nhỏ cắm thẳng vào cơ thể con rắn.



Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn về người phụ nữ nói ra tay là ra tay, cô khẽ cười: “Sao hả, nói nhầm cho cô rồi à?”



Ngọc Tình vừa nói vừa nhìn người phụ nữ từ đầu tới chân: “Nhìn xấu thì không phải lỗi của cô, nhưng lại đi dọa người khác thì chính là cô không đúng rồi!”



Ngọc Tình nói xong, đưa hai tay ra khoanh lại: “Thật buồn nôn, tôi đang nổi hết da gà lên rồi đây.” Nói rồi cô quay mặt sáng nhìn Phong Nhã Trần: “Anh không thấy ghê tởm à!”



Phong Nhã Trần vừa nghe thấy lập tức như bị oan: “Tình Tình, sao lại không chứ, cái cô này nhìn.....đặc biệt như thế! Sao anh lại không thấy buồn nôn, không thấy ghê tởm được!”



Hai người kẻ tung người hứng, thành công làm cho người phụ nữ đó mặt tối sầm lại, người phụ nữ đưa tay ra làm một tư thế như đang niệm chú, chỉ mấy giây sau, những con rắn đang nằm dưới đất quằn quại kia đột nhiên bay lên, hướng thẳng về phía Ngọc Tình và Phong Nhã Trần.



Ngọc Tình và Phong Nhã Trần cũng không tỏ ra sợ hãi, chỉ nhìn vào đàn rắn ghớm ghiếc kia rồi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, khẽ cười, đồng thời đưa tay ra vận công.



Hai ngọn lửa một đen một trắng xuất hiện trên không trung.