Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 104 : Lừa cô không có dễ đâu

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát từ một nơi không xa lái đến đỗ ngay trước cửa Vân Đỉnh. Nghe thấy tiếng còi xe, Lưu Minh đứng phắt dậy, trên mặt có nét vui mừng, dường như ông ta vô cùng hài lòng với hiệu quả làm việc của cảnh sát lần này.



Cũng giống với ông ta, Ngọc Tình từ từ đứng lên, cô đứng đối diện với đại sảnh, hai tay chống xuống bàn, nơi khóe mắt ánh lên nụ cười. phía sau lưng Ngọc Tình, Phong Nhã Trần, Lưu Bân cùng với Wiliam đều đứng lên và đi ra.



Bọn họ từ trên cao nhìn Lưu Minh với khuôn mặt hài lòng và đắc ý, bọn họ khẽ cười. quả nhiên là càng ngày càng thú vị rồi đây.



Chiếc xe cảnh sát dừng lại, hàng loạt cảnh sát chạy từ trên xe xuống rất chuyên nghiệp, sau đó nhanh chóng bao vây lấy Vân ĐỈnh, trong tay bọn họ đang nắm giữ những loại vú khí mới mất, toàn thân đều được vũ trang, dường như đây là một trận chiến thực sự vậy.



Ngọc Tình nhìn những động tác nhanh chóng, dứt khoát và chuyên nghiệp của bọn họ, cô nhướn mày lên, đúng là rất thú vị.



Chẳng bao lâu sai cả Vân Đỉnh đã bị bao vây lại, Lưu Minh từ từ đi ra ngoài, khi đi tới cửa ông ta khẽ gật đầu.



Làm tốt lắm!



“Báo cáo thị trưởng, đội ngũ cảnh sát có thể huy động đã tới đầy đủ, xin chỉ thị của thị trưởng!” Lưu Minh vừa ra khỏi cửa liền có một người y như quân nhân lập tức đứng ra, giơ tay chào đúng kiểu quân đội rồi nói dõng dạc.



“Ừm.” Lưu Minh gật đầu “Làm tốt lắm, thay tôi cảm ơn tới đội trưởng của các anh!” Lưu Minh nói, sau đó quay đầu ra nhìn bảo an đang đứng thẳng lưng ở cửa của Vân Đỉnh.



“Đi gọi ông chủ của các người ra đây!” Lưu Minh nhìn bảo an, nói lạnh lùng, hai mắt khẽ nheo lại, nhìn lên tấm biển sáng chói viết hai chữ Vân Đỉnh, rồi ông ta khẽ chớp mắt.



“Ông là ai?” tên bảo an hơi cúi đầu xuống, nhìn Lưu Minh với khuôn mặt kiêu ngạo đang đứng trước chiếc xe cảnh sát, hai mắt chớp chớp hỏi lại.



Niềm vui của Lưu Minh bị bảo an cắt ngang, ông ta sầm mặt lại, ông ta dám khẳng định tên bảo an này đang cố tình hỏi vậy.


Ngọc Tình nhìn Lưu Minh, khẽ cười. cô ghét cái đất nước này không sai, cô rất muốn giết những kẻ chỉ nhăm nhăm tới lợi ích kia không sai, chỉ là ai nói cho cô biết, khi nào mà Ngọc Tình cô lại ngốc tới mức bị người khác lợi dụng chứ!



Kẻ mà coi thường cô kết quả cuối cùng là gì? ồ, dường như chính là kẻ người rắn đó, chết rất thảm.



Ngọc Tình nghĩ vậy là đưa ánh nhìn u ám về phía Lưu Minh, lúc này sắc mặt Lưu Minh tái xanh đi, ông ta nghiến răng lại, dường như đang hận không thể nuốt chửng được cô.



Lưu Minh bây giờ vô cùng phẫn nộ, ông ta mặc kệ để cho nhìn như đang nhìn một tên ngốc, ông ta tức giận là đúng rồi, vì dù gì ông ta cũng luôn là thị trưởng đại nhân đứng trên bao nhiêu người thế cơ mà!



Ánh mắt của Lưu Minh tối om, ông ta cũng cười rồi: “Nếu Ngọc đường chủ đã không hề muốn chống lại nhà nước, vậy thì sao lại xé đi tờ giấy niêm phong đại diện cho nhà nước mà tự ý mở cửa kinh doanh!”



Ngọc Tình vừa nghe thấy vậy, bỗng nhiên dường như đang không hiểu Lưu Minh nói gì vậy, cô quay mặt sang nhìn Phong Nhã Trần: “Tự ý kinh doanh? Em đã làm vậy sao?”



“Không.” Phong Nhã Trần nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt nhìn Ngọc Tình đầy vẻ ấm áp!



“Đâu có đâu.” Ngọc Tình chớp chớp mắt vẻ vô tội, nhìn Lưu Minh, cái bộ dạng vô tội này trong mắt của Lưu Minh chỉ càng làm ông ta cảm thấy tức giận.



“Không có? Nếu không có thì tại sao tờ giấy niêm phong này lại ở dưới đất? Cô vừa nãy đã thừa nhận rồi còn gì!” Lưu Minh đột nhiên gầm lên chỉ trích Ngọc Tình.



“Thừa nhận, tôi thừa nhận cái gì, tôi trở về thì nhìn thấy tờ giấy niêm phong ở dưới đất, tôi còn tưởng ông phát hiện ra lương tâm của mình rồi đấy!” Ngọc Tình khẽ cười: “Ồ, đúng rồi, Lưu đại thị trưởng, luật sư của tôi sẽ liên hệ với ông, tôi phải kiện ông tự ý niêm phong Vân Đỉnh,lạm dụng chức quyền!”



Ngọc Tình nói rồi khẽ cười, ánh mắt đầy sự lạnh lùng, chơi cô à, không chôn sống được cô dễ dàng thế đâu. Lão tử chưa từng có câu nói nào thừa nhận rằng tờ giấy niêm phong này là do lão tử xé, đừng nói trừ những người của cô ra, không có ai là nhìn thấy chính tay cô xé cả, mà kể cả là có thì cô cũng không còn cách nào khác, cô sẽ cho cho bọn họ nói không thành lời!



Nhìn vào Lưu Minh đang cứng họng đứng trong khi gió đang thôi, Ngọc Tình chỉ khẽ cười, chỉ tay vào phía trên Vân Đỉnh – nơi một chiếc camera mới được lắp đặt cách đó không lâu, cô nhẹ nhàng nói lại một lần nữa: “Trận chiến hôm nay của ông tôi đã quay lại rồi, ông cứ đợi đấy đi Lưu – đại – thị - trưởng.”