Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 1342 : Giết tỉnh thượng thụ, thích cô (2)

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Một buổi vui chơi hoan lạc như mọi lần không còn nữa cũng chẳng sao, nhưng còn không biết hôm nay phải làm thế nào mới có thể bình an rời khỏi đây đây. Chắc là cũng không dễ dàng gì....



Tỉnh Thượng Thụ và người đàn ông đó quay mặt nhìn nhau, cả hai đang vừa suy nghĩ vừa nhìn Ngọc Tình. Trong lòng thầm mong ước, hi vọng hôm nay bà cô trẻ này sẽ thương tình, chỉ cần đừng ra tay độc ác quá thì tốt. Suy nghĩ của bọn họ vẫn rất đẹp đẽ. Nếu để bọn họ biết Ngọc Tình căn bản không hề có dự định đó, căn bản không hề có ý định để bọn họ sống trên đời này nữa thì không biết bọn họ sẽ có cảm nghĩ thế nào.



“Anh là ai?” Ngọc Tình cảm nhận được ánh mắt của hai người, cô suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi.



“Tôi.....” Tỉnh Thượng Thụ co rúm người lại, sau đó trả lời: “Tôi là người nước R đến nước Z chơi.”



Chơi? Ngọc Tình nghe thấy tiếng nói của Tỉnh Thượng Thụ, ánh mắt cô lóe lên rồi nhìn Tỉnh Thượng Thụ đầy thú vị: “Anh tưởng tôi là đứa trẻ lên ba à? Tôi hỏi anh gia đình anh làm gì? Thân phận là gì chứ không hỏi anh là người nước nào.” Nói tới đâu ánh mắt Ngọc Tình trở nên lạnh lùng tới đó: “Nếu còn muốn giữ cái mạng chó thì anh hãy thật thà một chút cho tôi.”



Ngọc Tình nói một tràng làm cho Tỉnh Thượng Thụ run lên, sau đó anh ta cắn môi, suy nghĩ vài giây rồi mới từ từ mở miệng: “Tôi là người nước R,....tôi là....là người của hội Phục Hưng.”



Hội Phục Hưng? Ngọc Tình hơi nheo mày lại. Một trong hai con hổ của phương Nam? Ồ, đúng rồi, hình như hội trưởng hội Phục Hưng đã cưới một người phụ nữ của nước R, nếu vậy thì Tỉnh Thượng Thụ chẳng phải là....



“Địa vị của anh ở hội Phục Hưng là gì?” Ngọc Tình mở miệng: “Đừng nghĩ có thể giở trò với tôi. Một hội viên bình thường thì làm gì có tới nhiều vệ sinh như thế?”



“Tôi...Tôi là con trai của hội trưởng.” Tỉnh Thượng Thụ thấy không thể giấu, vậy là suy nghĩ rồi nhanh chóng trả lời.



Con trai của hội trường? Ngọc Tình nheo chặt mày lại, xem ra cô khá là may mắn, vừa mới đặt chân xuống đã lập tức gặp được đối tượng có máu mặt trong giới hắc đạo rồi, chỉ là, người như thế này thì nên giết hay không giết?



Trong lúc Ngọc Tình đang đắn đo, Tỉnh Thượng Thụ liền khẽ cười, xem ra cô gái này cũng chỉ là mèo thích làm hổ, cô sẽ không dám giết bản thân đâu. Vậy là bỗng chốc Tỉnh Thượng Thụ dường như lại có thêm dũng khí.



“Tôi khuyên cô tốt nhất hãy mau thả tôi ra, bằng không ba tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Tỉnh Thượng Thụ nghển đầu lên nói có phần kiêu ngạo.



“Ồ!” Ngọc Tình gật gật đầu, ngay sau đó dường như có chút sợ hãi nhìn Tỉnh Thượng Thụ: “Không tha? Anh nói xem, ba anh sao lại không tha cho tôi?”



Ngọc Tình khẽ cười, đôi mắt cô nhìn Tỉnh Thượng Thụ đầy khinh bỉ: “Tôi thấy anh bây giờ tốt nhất là hãy tha cho bản thân anh đi, tôi thì không cần anh lo, còn về phần ba anh có tha hay không tha cho tôi, ha ha, tôi nghĩ tôi còn rõ hơn anh đấy, bởi vì, rất có thể tôi cũng không tha cho ông ta!”



Nói rồi Ngọc Tình từ từ giơ cánh tay lên, dường như nhìn Tỉnh Thượng Thụ vẻ rất đáng tiếc: “Ai bảo con trai ông ta là một tên khốn kiếp chứ.”



Là tên khốn kiếp? Tỉnh Thượng Thụ đang định mở miệng phản bác lại, thế nhưng nghĩ thế nào hắn lại nuốt cục tức vào trong, cười he he nói: “Nói đúng nói đúng, tôi là tên khốn kiếp, cô mới là đại nhân đại đức không thèm so đo với tên khốn kiếp như tôi, vì thế mà tha cho tôi đi.”



Ngọc Tình nhìn Tỉnh Thượng Thụ cảm thấy nực cười, sau đó cô khẽ lắc đầu: “Sợ là không được. Tôi còn chưa hỏi hết sao có thể thả anh ra bây giờ được chứ? nói đi, gần đây giới hắc đạo phương nam có biến động gì lớn không?”


Bây giờ Ngao Thánh giống như một tờ giấy trắng, trước đây lúc nào anh cũng trồng hoa, cũng không tiếp xúc với người khác, thế nhưng bây giờ anh bắt đầu thay đổi rồi, tuy phát hiện bản thân khi nhìn thấy Ngọc Tình thì rất vui, thế nhưng khi nhìn thấy những người đàn ông bên cạnh cô thì không hài lòng, anh không biết biểu lộ, vì thế chỉ biết dùng khuôn mặt lạnh tanh để đối mặt với cô, cứ như Ngọc Tình nợ anh nhiều tiền lắm không bằng.



Ngọc Tình thấy vậy thực sự không biết nói gì nữa, cô nhìn Ngao Thánh hồi lâu rồi lên tiếng: “Anh không vui nhưng tôi cũng không có cách nào, hơn nữa anh cũng lớn thế này rồi, tôi cũng không phải mẹ anh.” Ngọc Tình nhìn Ngao Thánh vẻ bất lực.



Ngao Thánh nghe thấy Ngọc Tình nói vậy bỗng nhiên liền thấy bực dọc, chỉ thấy anh đột nhiên đứng lên: “Đúng, cô không phải mẹ tôi, thế nhưng tôi không vui khi nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở cạnh nhau.” Ngao Thánh nói rồi gật đầu, tiếp tục nói khẳng định: “Rất không vui.”



Những lời đó của Ngao Thánh làm cho Ngọc Tình đơ người ra, cô mở mở miệng, cuối cùng nhìn Ngao Thánh: “Anh...anh...không phải là anh thích tôi đấy chứ?”



Ngao Thánh thấy cô hỏi vậy liền ngây ra, sau đó nhìn Ngọc Tình như một tên ngốc: “Thế nào là thích?”



Thế nào là thích? Ngọc Tình giật mình, cô cũng không biết thế nào là thích, cô nghĩ rất lâu rồi định không nói cho Ngao Thánh biết, thế nhưng sau khi nhìn nét mặt cố chấp và mong chờ của đối phương, Ngọc Tình nói thỏa hiệp: “Được, thích một người đó là nhìn thấy người đó vui thì anh cũng vui, nhìn thấy người đó buồn thì anh cũng buồn. Muốn người đó luôn ở bên cạnh mình.”



Ngọc Tình trả lời rất đơn giản súc tích về vấn đề thế nào là thích.



Chỉ thấy Ngao Thánh suy nghĩ rồi nói: “Ừm, tôi thích cô.”



Ngao Thánh gật đầu, giọng nói chắc chắn làm Ngọc Tình đơ người ra, ngay đó cô cười nhưng không vui rồi lắc đầu: “Thích cũng có rất nhiều loại, có thể tôi là người con gái duy nhất anh gặp nên anh mới có cảm giác đó, đó không phải là thích.”



“Cô mới chưa gặp con gái bao giờ.” Nghe thấy Ngọc Tình nói vậy Ngao Thánh liền lập tức phản bác, nói xong anh cũng liền trở nên mơ hồ, anh....anh gặp qua người con gái khác sao?



Nhìn nét mặt mơ hồ của Ngao Thánh, Ngọc Tình cười: “Anh à, đợi tới khi trí nhớ được hồi phục rồi, có thể chắc sẽ khá hơn. Lần này đã ra tới đây rồi thì cũng đừng vội quay về làm gì, ở nhân gian lượn vài vòng, nói không chừng anh còn cảm thấy nơi này thú vị, có ích cho việc hồi phục trí nhớ của anh cũng nên.”



Ngọc Tình nếu biết sau này sẽ xảy ra những chuyện gì vậy thì cô thà để Ngao Thánh cả đời trong không gian còn hơn, đừng xuất hiện ở đây, đừng tiếp xúc với người khác, không cần nhớ tới mọi việc, như vậy ít nhất anh mãi mãi sẽ đều là Ngao Thánh.



“Ừm.” Ngao Thánh nhìn Ngọc Tình, cuối cùng gật đầu: “Được, có điều, tôi tin, tôi nhất định là thích cô rồi.”



Lời nói tỏ tình của Ngao Thánh làm cho Ngọc Tình không biết nói gì, trong mắt cô Ngao Thánh chỉ là một đứa trẻ. Nói chuyện với anh về vấn đề thích hay không thích cô cảm giác như mình đang mắc tội vậy.



Vậy là Ngao Thánh đã ở lại nhân gian, lúc này bang Búa Rìu đang rất hỗn loạn.



“Tôi nói rồi, Chúng ta nên để Trương Sinh làm bang chủ, anh ấy phù hợp nhất với vị trí này rồi.” đó là lời của một người đàn ông với bộ râu ria xồm xoàm.



“Hức, tôi thấy anh có mà muốn giật dây thì có.” Một người nghe thấy vậy liền hức một tiếng: “Tôi cảm thấy Lôi Bạo rất là phù hợp nhất.”