Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 19 : Tiếp ứng thành công, được cứu

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


Ngọc Tình và Lưu Bân hai người chạy như bị ma đuổi vào trong rừng sâu, cả hai sắc mặt đều lạnh lùng, môi mím chặt.



Ngọc Tình rất chán nản, rất tức giận với thực lực hiện tai của bản thân, đúng là yếu quá, năng lực tinh thần của bản thân hiện tại cùng lắm cũng chỉ có thể tiến hành thăm dò, căn bản không thể giống như cô ở kiếp trước có thể dùng nó để giết chết kẻ địch được, huống hồ bây giờ lại với thân hình vóc dáng bé tí thế này.



Không được, không thể thế này được.



Ngọc Tình trong lúc chạy vào rừng sâu cô đã xây dựng được cho mình kế hoạch đào tạo huấn luyện, kiếp này nhất định cô phải mạnh hơn kiếp trước.



Lưu Bân thì theo sát Ngọc Tình ở phía sau, đôi mắt cậu ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn vết thương trên cánh tay cô, tâm trạng rất phức tạp không thể miêu tả nổi bằng lời. Theo lí mà nói thì Ngọc Tình là vệ sĩ của cậu ta, vì cậu ta mà bị thương thì cũng không có gì là không phải, nhưng không biết tại sao khi mà cậu ta nhìn thấy tay cô không ngừng chảy máu lại cảm thấy tức giận tới vậy.



Không! không thể! Nhất định cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn, cậu không thể để sự việc tương tự như hôm nay xảy ra thêm một lần nữa.



Vậy là, hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng lại cùng vì một sự việc mà có suy nghĩ như nhau, cùng hạ quyết tâm, mục tiêu thống nhất: không để cô bị thương!



Trẻ con dù có lợi hại thế nào nhưng thể lực của chúng là có giới hạn, vậy là sau khi chạy cả một đêm, cả hai người đều không còn sức mà chạy nữa, Ngọc Tình thì còn khá hơn một chút, Lưu Bân rõ ràng là không nhúc nhích được nữa rồi.



Ngọc Tình dựa người vào cây, ánh mắt cô đảo một lượt xung quanh thăm dò địa hình ở đây, cô có thể cảm nhận thấy kẻ địch càng lúc càng gần, bọn họ cứ chạy hộc mạng như thế này cũng không phải cách hay.



“Ngọc Tình, tự em chạy đi! Người bọn chúng cần là anh, yên tâm, anh sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng đâu! Em....” Lưu Bân ngồi dưới đất hổn hển, khó khăn lắm mới nói được tròn câu rõ chữ.



“Im mồm!” ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, Lưu Bân còn muốn nói gì đó nhưng cảm tháy toàn thân lạnh toát, lập tức ngậm miệng lại.



Trên đời này không có việc gì mà Ngọc Tình không làm nổi, muốn cướp người từ tay cô á, những kẻ đó chưa đủ tư cách và cũng không đủ trình độ!
“Lúc trước những thuộc hạ của ta đều là do ngươi giết?” Lâm ca lúc trước mắng nhiếc Hàn Phong, bây giờ đang nhìn Ngọc Tình từ đầu tới chân thăm dò, chỉ nhìn thấy Ngọc Tình toàn thân nát bươm, khuôn mặt thì đầy máu, hơi thở có vẻ yếu dần, đôi mắt cô thì vẫn đầy sự kiên cường nhìn hắn bản thân chằm chằm.



“Là tôi thì làm sao?” Ngọc Tình đột nhiên thả lỏng cơ thể, môi cười vẻ đắc ý: “Tôi nghĩ, nhiệm vụ của anh chắc là thất bại thảm hại rồi!”



Lời Ngọc Tình vừa dứt thì lại có một đám người xuất hiện ở đây, dàn đội hình thành một vòng tròn bao vây những kẻ bao vây Ngọc Tình, trợ thủ đắc lực nhất của Lưu Lỗ Hàn – Lam Phi bước ra.



Lâm Phong với ánh nhìn sắc lạnh hướng vào Ngọc Tình, ngữ khí gằn xuống: “Thế nhưng, mày phải biết cho dù có phải chết tao cũng phải lôi bọn mày chết cùng!”



“Ồ! Vậy sao?” Ngọc Tình nhướn mày với thái độ khinh bỉ, đột nhiên phóng con dao găm trên tay phải ra, lướt qua tai Lâm Phong.



Nhìn con dao bay về phía mình ngoài sự dự đoán, sắc mặt Lâm Phong cuối cùng cũng có chút hoảng loạn, hắn nghiêng người, cùng không tiếp tục dùng súng chỉ về phía Ngọc Tình, một tay đỡ bên mặt.



Cũng đúng giờ phút này, bọn chúng đã không còn một chút hi vọng thắng cuộc nào.



Người của Lâm Phong còn chưa kịp nổ súng thì liền bị đám người ở sau lưng tập kích xông ra lấy mạng, còn Lâm Phong cũng bị khống chế, dùng súng dí vào đầu.



Lâm Phong khi nghe thấy tiếng súng là đã biết bị lừa rồi, còn con dao găm vốn dĩ liếc qua tai hắn ta lúc đó cũng đã không còn lực mà bị rơi xuống đất rồi.



Lâm Phong với khuôn mặt hằm hằm nhìn Ngọc Tình, cô chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười nhếch mép – đó là nụ cười nhạo báng.



Ngọc Tình dõi ánh mắt theo Lâm Phong khi hắn ta bị đưa đi, khi chắc chắn bản thân mình đã an toàn, dây thần kinh căng như dây đàn trước đó của cô lúc này mới được thả lỏng ra, hai mắt nhắm lại.