Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 25 : Tôi đi, kiều nguyên chết

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


“Đánh địch trước tiên phải đánh được kẻ đứng đầu!”câu nói này vừa được nói ra, ánh mắt mọi người đều sáng lên, thi nhau gật đầu, cảm thấy lời đề nghị này có thể chấp nhận được.



“Lời đề nghị này khá hay, mọi người đã đều nghĩ tới, chỉ có điều nếu thực hiện theo thì chỉ có thể thành công, một khi thất bại hậu quả chính là khai chiến chính diện, không thể trốn tránh được!” Vũ Sênh gật đầu, đôi đồng tử mắt xanh của anh ta chứa đầy tính toán nhìn Ngọc Tình.



“Đó là điều đương nhiên, vì vậy cần chọn được một người thật phù hợp, hơn nữa chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!” Ngọc Tình gật đầu, khẽ cười, ánh mắt không hề có ý định lùi bước hay nhụt chí nhìn Vũ Sênh.



“Vậy ai sẽ đi? Không lẽ nào là mày sao?” Lôi Thạch ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình chế giễu, ngữ khí đầy sự khinh bỉ.



“Chính là tôi!” Ngọc Tình gật đầu, nói đến việc ám sát thế này, một số cao thủ còn không so được với cô, cô tin nếu việc này cô nhận đứng thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám nhận đứng thứ nhất.



“Cô? Nói đùa gì thế chứ?” Phong Hòa nghe thấy vậy, ngạc nhiên hết mức đứng phắt lên.



“Hừ!” Ngọc Tình thở hắt ra, cô khẽ xoay cổ tay, một con dao găm sắc lưỡi xuất hiện trong tay cô, chỉ nhìn cô đưa tay lên, khẽ vẫy, con dao bay nhanh ra khỏi tay cô hướng về phía Phong Hòa!



“Phong!” mọi người nhìn thấy cảnh này, lập tức lớn tiếng gọi sợ hãi và ngạc nhiên, Điện Cách liền giơ tay ném chiếc cốc trước mặt đi, nhưng con dao bay với tốc độ quá nhanh vì vậy anh ta ném chiếc cốc cũng chẳng có tác dụng gì.



Nhìn con dao bay thẳng về phía Phong Hòa, sượt qua tai anh ta rồi bay về phía sau, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.


Ngọc Tình nhìn toàn bộ cảnh đó nhưng trên mặt cô không có một sự lúng túng thừa thãi nào, cô cũng không có bất kì một hành động nào, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn với với khuôn mặt không biểu cảm, cô nghĩ cắt ngang chuyện vui của người ta đúng thật là không có đạo đức.



Chỉ mãi cho tới khi hai cơ thể trên giường kia không ngừng run lên, bây giờ là tiếng rên rỉ thoải mái của cả hai người vang lên, lúc này Ngọc Tình mới bỏ tay xuống, đứng thẳng người.



Người phụ nữ trên giường thả lỏng cơ thể, từ từ quay người lại, song trong giây phút này, Ngọc Tình khẽ cười với người phụ nữ đó, sức mạnh tinh thần như được giải phóng, người phụ nữ chỉ cảm thấy đầu nặng trịch hết sức mệt mỏi sau đó từ từ nhắm mắt lại.



Vào giờ khắc cô ta nhắm mắt lại, một bông hoa màu máu nở tung trước mắt cô ta, đầu người đàn ông trước mặt cô ta bị cắm một con dao và máu phun ra.



“Đúng là không trùng hợp!” Ngọc Tình đi tới, rút con dao trên đầu người đàn ông ra, cô nở nụ cười đưa tiễn với người phụ nữ sau đó dùng chính con dao đó cắt đứt cổ họng của người phụ nữ.



“Haiz, đúng là một đôi uyên ương thật khỏe mạnh!” Ngọc Tình nhún vai, cô cầm lấy con dao hướng về phía lúc đầu tới và rời đi, từ đầu tới cuối cô không hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà bị cô giết.



Đôi khi vẻ bề ngoài có thể giống nhau, nhưng những đặc trưng trên cơ thể thì không bao giờ biết nói dối, người đàn ông này trên người có một vết bớt màu đỏ dường như giống với vết bỏng vậy, chỉ điều đó thôi cũng đủ để chứng minh không chút nghi ngờ rằng anh ta chính là Kiêu Nguyên.



Giống với lúc đến, Ngọc Tình khéo léo thoát khỏi đội tuần tra an ninh, cô thong dong tự đắc đi ra khỏi căn biệt thự. Cô không hề vội để về nhà, mà cứ chậm rãi đi về phía trước, mãi cho tới khi đi ra khỏi căn biệt thự cách một đoạn đường rất xa cô mới dừng bước.



Quay người lại, cô nở nụ cười khinh bỉ, ngữ khí lạnh lùng giống như thần chết: “Hai vị muốn đi đâu? Có cần tôi tiễn hai vị đi không?”