Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 30 : Tiệc sinh nhật, con dâu nuôi từ ngày bé

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


Ngọc Tình thực sự không quen với việc được một người dắt tay như thế này đi phía sau, cho dù người đó là một cậu bé mới có 9 tuổi. vì vậy Ngọc Tình bỏ tay Phong Nhã Trần ra, đi nhanh tiến lên phía trước cậu ta.



Giây phút mà Phong Nhã Trần bỏ tay cậu ra để ra vào trước, bàn tay cậu ta khẽ nắm vào, miệng cười cười, để lộ ra sự thất vọng, cô bé này có phải dù cậu có nỗ lực thế nào thì cũng không thể thấy được trái tim ấm nóng của cô? Có phải cô thật sự nhẫn tâm như thế không?



Ngọc Tình đi phía trước và bước chân hơi ngập ngừng, cô cảm nhận thấy sự thất vọng của Phong Nhã Trần, cô nghĩ rằng sự thất vọng và có chút man mác buồn đó không nên xuất hiện trên mặt một cậu bé như Phong Nhã Trần, cô dừng chân, quay đầu lại nhìn Phong Nhã Trần, nói như mắng mỏ: “Đang nghĩ linh tinh cái gì đấy? đi mau lên!”



Phong Nhã Trần chỉ cần nghe thấy tiếng nói của Ngọc Tình lập tức liền cười tươi như hoa, cậu ta nhanh bước tiến lên phía trước đi song song với Ngọc Tình, cậu ta đột nhiên cảm thấy cứ đi như thế này có thể đi tới mãi mãi được, đối với cô thì cậu ta luôn có gì đó đặc biệt.



Ngọc Tình không quan tâm xem Phong Nhã Trần đang nghĩ gì nữa, theo thói quen cô phát ra sức mạnh tinh thần bao phủ toàn bộ căn biệt thự, không thể không có thái độ đề phòng, không phải cô đang đề phong An Tiểu Mễ sẽ làm gì mà cô cảm thấy bất luận ở đâu và vào thời gian nào thì sự an toàn của bản thân mới là điều quan trọng nhất.



Hai người giơ thiệp mời sinh nhật ta sau đó đi vào căn biệt thự, hôm nay biệt thự An gia được trang hoàng giống như một cung điện bằng pha lê vậy, rực rỡ sắc màu, nhìn vào giống như là một lâu đài của công chúa vậy.



Đôi mắt Ngọc Tình liếc qua một lượt thăm dò căn biệt thự, cô khẽ bật cười, đúng là không nhìn ra An Tiểu Mễ hóa ra cũng là một thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng.



“Đẹp thật đấy!” lúc này phía sau truyền tới những tiếng kêu lên ngạc nhiên, Ngọc Tình nghe thấy chỉ khẽ cười, mỗi cô bé trong lòng đều đang có một câu truyện cổ tích và một giấc mơ công chúa cho riêng mình, hôm nay nhìn thấy một căn biệt thự được trang hoàng như cung điện thế này, tự nhiên sẽ cảm thấy đẹp như trong mơ! Nhưng đương nhiên là không bao gồm cô.



“Đẹp cái gì chứ!” từ phía sau Nhạc Nhân đi tới, nhìn tất cả những gì trước mắt, trong đôi mắt đó ánh lên sự ghen tỵ, cô ta lạnh lùng nói: “Trang trí thế này chẳng khác nào khoe quyền khoe của.”




“Các người làm cái gì ức hiếp em gái tôi thế hả!?” Nhạc Nhân nhìn thấy em gái mình khóc lập tức tiến lên phía trước một bước, hỏi giọng chất vấn.



“Cậu nói cái gì thế!” Ngọc Tình cười cười: “Mọi người ở đây đều nhìn thấy rồi nhé, tớ chẳng mắng cô ấy cũng chẳng đánh cô ấy, cậu chắc là em gái cậu cái này không có vấn đề chứ? Ngọc Tình vừa nói vừa chỉ tay lên đầu.”



Nhạc Linh thấy vậy càng khóc nức nở hơn, Ngọc Tình thấy vậy thở dài, cô bé đó có lớn trước tuổi bao nhiêu thì vẫn chỉ là một cô bé mà thôi! Mẹ cô ta là kẻ thứ ba giờ được lên ngôi, bây giờ xem ra một đứa con gái thì tứ chi phát triển không có đầu óc, một đứa thì lại đanh đá quá so với độ tuổi, bé tí mà đã biết châm chọc khiêu khích người khác. Sự trưởng thành của con cái nhất định là có mối quan hệ với giáo dục gia đình.



“Mọi người đang nói gì vậy?” mọi người đang xem kịch hay liền nghe thấy từ phía cầu thang vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng có chút tò mò.



Ngước mắt lên nhìn, chỉ nhìn thấy vị công chúa của tối này An Tiểu Mễ đang mặc lễ phục màu vàng, cô bé bước từng bước thanh lịch đi xuống cầu thang, cô bé nhìn như một tiểu thần tiên vậy.



Ngọc Tình nhìn một An Tiểu Mễ đáng yêu như vậy cô khẽ cười. An Tiểu Mễ tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã có nét duyên dáng và thanh lịch của thiếu nữ, cô bé là mẫu người tiêu chuẩn cho người phụ nữ phương đông.



“Tình Tình, các cậu đang làm gì thế?” An Tiểu Mễ nhìn thấy Ngọc Tình, hai mắt sáng lên, đi lại gần khoác nốt cánh tay còn lại của Ngọc Tình.



Ngọc Tình cúi mặt nhìn hai cánh tay được hai người bạn ôm lấy rõ chặt, liếc mắt lần lượt sang hai bên vẻ mắng yêu: “Hai người làm thế này là định bắt cóc tớ đấy à?”