Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 48 : Bạt tai, biết điều thì không chết

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


Ngọc An Lâm mặt hằm hằm nhìn Ngọc Tình: “Cút, một con ranh con, ở đây có chỗ cho mày nói à?”



Ngọc Tình nghe An Ngọc Lâm mắng là phải bật cười lạnh lùng, cô nói những lời càng không nể mặt ông ta: “Chú ba, bây giờ chú bảo ba cháu dọn ra khỏi căn nhà này, vậy có phải chú sẽ có nhà trả cho gia đình cháu không? Nói ra thì chú cũng đúng là bất hiếu, bản thân mình thì ở cái nhà to như thế, thế mà còn muốn chiếm lấy nhà của anh trai, bây giờ lại còn để cha đẻ mình không có chỗ mà ở, chẹp chẹp....”



Còn nữa nhưng Ngọc Tình chỉ chẹp miệng mà không nói nốt, chỉ ánh mắt châm biếm mỉa mai đó cũng đã làm cho những người đứng đó cảm thấy cơ thể mình như đang bị gai đâm.



“Này, Ngọc Tình, mày nói thế là không đúng đâu nhé, bây giờ là nhà mày đang chiếm lấy nhà của ba tao, cái đó thì liên quan đến chúng tao chứ!” giọng nói lanh lảnh của thím ba – Lưu Phân lúc này vang lên: “Đúng là cái đồ nghèo kiết xác, cái nhà rách nát thế này mà cũng ở được.”



“Ha ha, thím, nếu thím không nghèo thì trả tiền và nhà lại cho nhà cháu đi, như thế thì nhà cháu dọn đi luôn bây giờ.” Ngọc Tình khẽ cười, nói ra lời không để cho bọn họ bắt bẻ được. Khi xưa ba mẹ Ngọc Tình thấy vợ chồng Ngọc An Lâm từ nông thôn ra đáng thương, đã đem nhà của mình nhường lại cho bọn họ ở, còn hai vợ chồng thì lại về căn nhà cũ nát mà khi mới kết hôn Ngọc Thành cho, bây giờ chớp mắt cái cũng đã tròn 10 năm, cái căn nhà đó ngược lại gần như cho bọn họ vậy.



Ngọc An Lâm vì làm ăn cũng gọi là phát tài vì vậy đã mua một căn biệt thự, đem căn nhà khi xưa của ba mẹ Ngọc Tình cho thuê, không hề để ý tới cuộc sống khó khăn mà anh trai chị dâu đang phải trải qua, bây giờ thì hay rồi, còn có mặt mũi vào vác mặt đến gây chuyện.



Ngọc Tình nói xong, mặc xác những kẻ kia mà tự mình đi vào trong nhà, đóng cửa lại, nhìn Lý Nguyệt vào Ngọc An Quân, khẽ cười: “Ba mẹ, con về rồi!”



Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình rồi khẽ cười đáp lại, gật đầu.



Ngọc Tình quay ra nhìn Ngọc An Quân, nói với ngữ khí có phần trách móc: “Ba, con chẳng phải đã nói với ba rồi à, nhà mà còn có chó điên tới thì ba cứ đánh đuổi đi là được, có chuyện gì con chịu trách nhiệm.”



Ngọc Tình vừa mới dứt lời đã có kẻ tiếp vào ngay: “Mày chịu trách nhiệm, mày lấy cái gì ra mà chịu trách nhiệm, đúng là nực cười!”




Trên thế giới này, cái kiểu cậy già mà lên mặt là không thể tha được nhất, Ngọc Thành ngày ngày gây chuyện thì đừng có mong cô khách sáo.



“Tao nói cho mày biết, Ngọc An Quân, tốt nhất mày hãy nhanh cút ra ngoài cho tao, bằng không hậu quả tự chịu!” Ngọc Thành vẫn ôm lấy mặt, mắt nhoe lại, nhìn chằm chằm vào cả nhà Ngọc Tình, ánh mắt của ông ta cùng với bộ dạng đó chẳng khác nào một con rắn độc.



“Ồ? Thế nào được gọi là hậu quả tự chịu chứ?” Ngọc Tình hất cằm: “Ông nôi, nói lời thì phải tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình, ông nói tới hậu quả tự chịu làm cho cháu có chút sợ hãi đấy, ông nói thử xem, hôm nay cháu giữ hết các người ở lại đây thì sẽ thế nào nhỉ?”



Ngọc Thành thời còn trẻ cũng thuộc vào hàng đầu gấu lưu manh, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng này, đúng là chó không đổi được cái thói ăn cu*t, bây giờ đúng là Ngọc Tình đang có suy nghĩ như vậy, muốn bọn họ mãi mãi ở lại đây!



Lời Ngọc Tình vừa dứt, những người có mặt liền rùng mình, bọn họ cũng chẳng phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết rằng Ngọc Tình giữ bọn họ ở lại chẳng phải để uống trà. Lúc này bọn họ cảm thấy có một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng lên tới đỉnh đầu.



Ngọc Tình thấy bọn họ có vẻ hiểu ý cô, khẽ cười hài lòng, dường như từ lúc bước chân vào đây cô chưa hề có ý nghĩ xấu xa nào thì phải: “Đều đơ người hết ra làm cái gì thế? Không ở lại uống trà à?”



Những người ở đó nghe thấy thế, nhanh chân bước ra phía ngoài cửa, họ đi nhanh tới mức làm cho Ngọc Tình phải ngạc nhiên.



“Không làm điều đáng chết thì sẽ không phải chết, các người tự biết rồi đấy nhé! Chú ba, cô hai, những thứ gì nợ nhà cháu thì mau mau trả đi, nếu không muốn cháu đến tận cửa đòi!” khi mọi người đang bước ra khỏi cửa thì tiếng nói lạnh lùng của Ngọc Tình truyền đến tai, mấy người họ lại rùng mình, lúc này không phải đi nữa mà chạy cho nhanh.



Ngọc Tình nhìn bóng họ khuất dần, khẽ cười, dù gì thì cũng là những người cùng chung giọt máu, cô không hề có ý định ra tay độc ác. Có điều, dọa cho bọn họ sợ hãi là điều bắt buộc, bằng không những người này nhất định sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua cho gia đình cô!