Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 58 : Ấu dâm, con dao găm lại xuất hiện

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


“Bác, các bác quá đáng quá thể, sao lại có thể đưa ba mẹ cháu tới bệnh viện thần kinh chứ!” Trong phòng truyền ra tiếng nói trách móc.



Ngọc Tình đứng ngoài cửa không có động tĩnh gì.



“Lộ Lộ!” tiếng nói của Ngọc An Quân truyền ra: “Ba mẹ cháu bị đưa tới viện tâm thần thì liên quan gì tới chúng ta? Kể cả có liên quan đi chăng nữa thì đó cũng là do bố mẹ cháu tự làm tự chịu.”



Ngọc Tình nghe thấy vậy, miệng khẽ nở nụ cười.



“Không liên quan?” Cô gái thở hắt ra ngoài một tiếng, giọng nói đột nhiên sắc lạnh: “Nếu không phải do Ngọc Tình nhà các người thì ba mẹ tôi phải đi tới viện thần kinh không? Tôi thấy Ngọc Tình nhà các người đúng là đồ không có giáo dục, hỗn láo cả với bề trên.”



Ngọc Tình nghe thấy vậy, cô nhướn mày lên.



“Bốp!” trong phòng truyền ra tiếng cái tát bốp, tiếp sau đó Ngọc An Quân tức giận, lời nói hơi run lên: “Ngọc Lộ, ta nói cho cháu biết! Cháu không có tư cách để nói con gái ta! Nó có thế nào đi chăng nữa cũng hơn cả bố mẹ cháu!”



Trên mặt Ngọc Tình lúc này là nụ cười khá mãn nguyện, trong lòng thấy ấm áp.



“Ông đánh tôi?” Ngọc Lộ nói càng lanh lảnh hơn, dường như cũng sắp khóc: “Không ngờ ông lại đánh tôi!”



“Ngọc Lộ, ở đây không hoan nghênh cháu đâu, hãy đi đi!” Tiếng nói của Lý Nguyệt tức giận nhưng vẫn rất lịch sự vang lên.



“Chỉ sợ hôm nay các người quyết không nổi!” Trong phòng lại vang lên tiếng của một người đàn ông, người đàn ông nói với giọng tự đắc của một kẻ cứ cho mình là trên hết.



Ngọc Tình nhếch mép cười, khẽ thở dài ra một tiếng, tiến lên phía trước, xem ra phải dạy bảo bọn này một trận mới yên, mấy ngày nay thế mà vẫn chưa kết thúc được!



“Ồ, chúng tôi không quyết nổi? Vậy thì tôi muốn hỏi xem chú là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho chú nói à?”
“Ôi thôi đừng có khóc ở đây, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc, đừng có làm bẩn mắt bố mẹ tôi!” Ngọc Tình nói lạnh lùng: “Chú ấu dâm kia nữa, đưa chị ta đi giùm cái! Đừng có ở cùng cái đồ đầu trộm đuôi cướp như tôi, bằng không, bộ phận đồ chơi nào trên người của chú mà có bị thiếu đi thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!”



“Tiểu cô nương, tao khuyên mày ăn nói cho nó cẩn thận, bằng không mày và người nhà mày có gặp phải tai nạn gì bất ngờ là tao cũng không chịu trách nhiệm đâu!”



Người đàn ông với sắc mặt hằm hằm, nói lời dọa nạt.



“Ồ?” Đồng tử mắt Ngọc Tình mở rộng, miệng khẽ cười: “Nếu chú đã nhắc nhở tôi thế, chú nói xem tôi có nên giữ chú ở lại đây mãi mãi không nhỉ?” Ngọc Tình nói xong, cô khẽ xoay cổ tay, một con dao sáng loáng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay cô.



Cô khẽ đưa cánh tay phải lên, một con dao lưỡi sáng bóng lóe lên, mắt hai người hơi nheo lại, trong ánh mắt là sự kinh hãi.



Người đàn ông nhìn con dao trong tay Ngọc Tình, cảm thấy con dao này dường như rất quen nhưng không nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu.



“Sao hả Yến nhị thiếu gia, cảm thấy con dao này rất quen đúng không?” Ngọc Tình nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào con dao, dường như đang suy nghĩ gì đó, cô bật cười: “Tôi cũng không ngại để giải thích với chú đâu!”



Ngọc Tình vừa nói vừa từ từ tiến lên phía trước, đứng trước Yến Nhiên, con dao trong tay cô khẽ động đậy, lả lướt chạy trên áo của Yến Nhiên, cô khẽ mở miệng, giọng nói như thì thầm nhưng đủ để cho Yến Nhiên nghe thấy: “Đa số những kẻ đứng đầu của Kiều bang đều chết dưới lưỡi dao này đấy!”



Lời Ngọc Tình vừa dứt, Yến Nhiên lập tức nhớ ra, lúc trước khi mà Kiều bang bị diệt vong, Vân bang bọn họ cũng nhận được một con dao như thế này, nhưng không ngờ con dao lấy mạng bao nhiêu người như vậy lại là của một con nha đầu mới bảy tuổi.



“Yến nhị thiếu gia, chú nói xem tôi có nên giữ chú lại không?” Ngọc Tình lùi về phía sau vài bước, khẽ cười: “Hay là ở lại ăn cơm cùng cho vui nhé?”



“Ồ, không! Ngọc tiểu thư, tôi còn có việc nên đi trước đây!” nói xong Yến Nhiên kéo tay Ngọc Lộ đi ra ngoài mặc cho cô ta vẫn còn đang vùng vẫy muốn ở lại.



Ngọc Tình nhìn thấy hai người rời đi, ánh mắt khẽ cười rồi nghĩ: “Yến nhị thiếu gia, ngươi nói đúng, món nợ của chúng ta sẽ không dễ dàng xong như thế này! Vì vậy chúng ta cứ từ từ mà chơi!”