Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 6 : Biến động, hạt giống kỳ lạ màu xám

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


Ngọc Tình lại ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một cửa hàng nhỏ không to không nhỏ ở phía bên tay phải, ngồi trong cửa hàng là một người phụ nữ trung tuổi, người phụ nữ đó đang cúi đầu, tay cầm dao cắt móng tay để cắt móng. Nhìn thấy Ngọc Tỉnh đi lại gần, chỉ nhướn mày lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống.



Ngọc Tình cũng không để ý lắm. Cúi đầu xuống nhìn những chậu hoa được bày dưới đất. Những chậu hoa lan, hoa quất, hoa cúc, hoa lê...nhỏ nhỏ xinh xinh.



Những loại hoa này thì vô cùng phổ biến rồi, nhưng chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ của cô không ngừng động đậy dường như muốn truyền đạt tới cô điều gì đó. Lại kiên nhẫn nhìn thêm xung quanh một lượt nữa, cuối cùng ánh mắt cô tập trung vào một loại hạt màu xám bày ở một góc khá khuất.



Đưa tay ra nhặt lấy một hạt, hạt cô cầm lên hình như to hơn những hạt khác một chút, có điều nhìn kỹ thì lại thấy không thật rõ ràng lắm. Khi hạt giống màu xám được cô cầm lên tay, chiếc nhẫn động đậy càng rõ ràng hơn, Ngọc Tình thấy hơi khó hiểu. Sau đó cô không nói gì mà để hạt giống vào chỗ cũ, hạt giống vừa rời khỏi tay, chiếc nhẫn dường như rất không hài lòng, nó như sắp nhảy ra khỏi tay cô.



“Yên xem nào!” Ngọc Tình sắp hết kiên nhẫn, chỉ có thể kêu lên một tiếng trong thâm tâm để nhắc nhở chiếc nhẫn, chiếc nhẫn dường như biết điều hơn mà bớt quậy phá đi.



“Bác ơi, chậu quất này bán thế nào?” Ngọc Tình dường như đã chọn rất cẩn thận một lượt rồi mới ngẩng đầu lên chỉ tay vào chậu quất hỏi.



“5 tệ.” Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên trả lời.



“Ồ.” Ngọc Tình gật gật đầu, “Thế còn chậu lan quân tử này?”




Nhưng tại sao chúng lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lẽ nào có liên quan tới những giống cô vứt vào hôm nay? Ngọc Tình không hiểu cho lắm, vậy là cô đem những hạt giống bình thường hôm nay mua về cùng với hạt giống màu xám kia vứt vào trong không gian đó để xem xem có phải giống với sự suy đoán của cô hay không.



Đi ra từ không gian, khi đó đã buổi chiều rồi.Ngọc Tình nhìn lên bầu trời, cô đoán chắc ba mẹ cô cũng sắp về rồi, cô đang nghĩ phải đi làm cơm. Vì gia đình Ngọc Tình sống ở phía Bắc, nên thứ mà cô ăn nhiều nhất vẫn là mỳ. Hôm nay Lý Nguyệt đã nhào sẵn bột rồi, cho nên Ngọc Tình chuẩn bị đi làm bánh màn thầu.



“Tiểu Tình, bố mẹ mày về chưa?” Ngọc Tình vừa mới cho màn thầu vào nồi thì liền nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi ngoài sân.



Ngọc Tình từ bếp đi ra, nhìn thấy người trong sân, cô che giấu đi sự chán ghét đối với con người đó mà hỏi: “Ông nội, có việc gì đấy à?” người vừa gọi đó chính là ông nội của Ngọc Tình – Ngọc Thành.



Ngọc Thành và bà nội của Ngọc Tình vô cùng coi thường cả nhà cô, bọn họ thấy ba mẹ cô chẳng có tương lai và khả năng gì, không ít lần ăn hiếp, bắt nạt bọn họ. ở kiếp trước khi mà ba mẹ cô ly hôn, đôi vợ chồng già này lại vui mừng hết sức.



Nhìn Ngọc Thành ngạo nghễ đi vào phòng, Ngọc Tình hơi nheo mày, môi nhếch mép cười.



Hi vọng ông ta tới không phải để gây chuyện, bằng không đừng trách cô không khách khí! Đời này, ai dám bắt nạt những người mà cô quan tâm, yêu quý thì đều phải hỏi xem cô có đồng ý hay không.