Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 662 : Khống chế, hóa thân thành sói –part 2

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Ai ngờ được rằng lời tiếp theo Ngọc Tình nói ra làm ông ta không biết nói gì nữa, đứng đó như một kẻ ngốc, chỉ nghe Ngọc Tình nói: “Đại thúc, nếu chú đã gia nhập vào bang Chim ưng lâu như thế rồi, sao tôi lại có thể để cho chú ở đây mà vất vả thêm được nữa! Chẹp! Chú nên nghỉ hưu được rồi! Đây là thời gian để trở về mà dưỡng già đi thôi!”



Người đàn ông đơ người ra, không biết nên nói gì mới phải! Mẹ nó chứ, ông ta mới 43 tuổi, còn chưa tới lúc để dưỡng già đâu! Còn nữa, cô nói thế chẳng khác nào rủa ông ta chết sớm đi! Cái con nha đầu đáng chết này!



Ông ta đột nhiên hai mắt trợn ngược lên, cũng quên mất cái chết thảm hại người đồng chí ban nãy, ngẩng mặt lên định mắng, liền nhìn thấy trong tay nha đầu đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một con dao, lúc này đang ung dung mài móng tay.



Lưỡi dao sắc sáng bóng của con dao lóe lên ánh sáng, đột nhiên ông ta như bị bịt mồm lại không biết nói gì.



Lôi Thạch tận mắt nhìn thấy tất cả, cũng đã đưa ra được một kết luận, hôm nay chính là ngày mà Ngọc Tình hạ quyết tâm nắm chặt lấy Lôi Hổ Đường trong tay.



Ngay từ khi bắt đầu anh ta đã biết nha đầu này sẽ làm như vậy, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô lại kiên nhẫn đợi tới ngày hôm nay!



Khi mới bắt đầu, anh ta còn huy động sức mạnh để tranh với cô, anh ta muốn nói với cô rằng, ở bang Chim ưng này, ở Lôi Hổ Đường này, ai mới là lão đại! Nhưng sau khi trải qua vài sự việc, anh ta mới thực sự không còn ý định đó nữa.



Anh ta đột nhiên cảm thấy, tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, sinh lực, nhưng không liều lĩnh như Ngọc Tình càng phù hợp hơn anh ta để đảm nhận vai trò đường chủ này.



Vì vậy Lôi Thạch từ đầu tới cuối đều đứng đó không có bất kì động tĩnh hay lên tiếng gì, anh ta lặng lẽ thừa nhận tất cả những gì Ngọc Tình đang làm.



Ngọc Tình nhìn biểu hiện của Lôi Thạch với vẻ hài lòng. Xem ra người đàn ông lỗ mãng này cũng biết nhận thức và là người có thể dùng được! Thế này đi, chỉ cần sau này anh ta không đi quá giới hạn thì cô có thể để anh ta lại bên mình!



“Thế nào hả? vẫn còn phản đối đúng không!” đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Tình khẽ đảo, bàn tay đang sửa móng cũng dừng lại, con dao đó khẽ được lắc lắc, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh đèn, mọi người khẽ nheo mắt lại, không nói gì.



Một bài học của kẻ máu chảy thành vũng vẫn còn đang trước mắt kia, bọn họ vẫn dám kháng cự sao?



Đứa bé này chính là một quái vật! Giết người không chớp mắt, nghĩ cũng không nghĩ đã bãi miễn chức vụ của người khác, lại còn độc mồm độc miệng nữa chứ!



Bọn họ còn dám phản đối nữa không? Bọn họ không muốn vừa mới mở miệng ra đã bị tiểu cô nương này phi dao tới, lập tức mất mạng! Bọn họ tự biết bản thân mình còn phải về nhà ôm vợ dỗ con nữa!



Ngọc Tình thấy không có ai lên tiếng, nhếch mép cười hài lòng, ánh mắt liếc nhìn Lôi Thạch: “Lôi phó đường chủ! tôi nghĩ anh rất cần thiết để giải thích với tôi một tiếng, chuyện ở Vân Đỉnh hôm nay là thế nào?”



Nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu đốt trên đầu mình, Lôi Thạch đứng ra phía trước, cười miễn cưỡng: “Vân bang gây chuyện!”



Chỉ bốn chữ đơn giản ngắn gọn đã nói rõ thái độ của anh ta đối việc sự việc này, Ngọc Tình không hề hài lòng thái độ này của anh ta: “Lí do!”



“Do một con bé đứng quầy!” Lôi Thạch không hề nói dối! bọn họ đúng là vì một cô gái đứng quầy mà đánh nhau! Nói ra thì đúng là mất mặt! Thực ra anh ta không hề thích cô gái đó, cô gái đó không xinh! Thế nhưng đã vào tới phòng mà Lôi Thạch bao rồi thì làm gì có lí để bị dễ dàng cướp đi được? Làm thế chẳng phải là tát vào mặt anh ta à?



Suy nghĩ của Lôi Thạch, Ngọc Tình dùng sức mạnh tinh thần quét qua và biết được. Tuy cô rất hiểu, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dung túng bỏ qua!



Ngọc Tình khẽ cười: “Chỉ vì một cô gái mà anh đánh nhau với người ta? Còn vì thế mà làm cho anh em mình bị thương, xảy ra án mạng?” Ngọc Tình tuy là cười nhưng ngữ khí cô nói hết sức lạnh lùng, rõ ràng thể hiện là cô đang tức giận!



Đúng vậy! Bộ mặt của Lôi Thạch chính là bộ mặt của bang Chim ưng, cũng chính là bộ mặt của Ngọc Tình, cô đương nhiên không cho phép người khác trên địa bàn của cô ngang ngược, giở trò lưu manh, nhưng ít nhất cũng phải cân nhắc cái lợi và cái hại, cái được và cái mất chứ!



“Xem ra anh vẫn chưa học được gì cả!” Ngọc Tình nói lạnh lùng: “Anh không thể bị mất mặt được, tôi cũng không thể để bị mất mặt! Nhưng, Lôi Thạch, cái thể diện của anh quan trọng hay sự sống chết của anh và của các anh em khác quan trọng? Trước khi anh ra tay anh có nghĩ tới sự chênh lệch về lực lượng không? Có nghĩ được bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm đặc biệt của bang Chim ưng và Vân bang? Nếu làm không tốt còn dẫn tới việc khai chiến!”



Ngọc Tình vừa nói xong, Lôi Thạch đột nhiên nhớ ra, đúng là anh ta đi chơi, mang theo anh em không nhiều, thế nhưng Lương Toàn lại mang theo rất nhiều người! một khi đánh nhau thì người thiệt chỉ là anh ta mà thôi!



Bây giờ bang Chim ưng và Vân bang đang ở vào thời kì đối lập nhau, một núi không thể có hai chủ! Thế ba chân kiềng đã bị phá vỡ, vậy thì việc tranh giành nhất định xảy ra! Vì vậy mà một nửa giang sơn của thế giới ngầm của nước Z nếu không có điều gì bất ngờ khác nữa đương nhiên sẽ rơi vào tay một trong hai.
Báo cáo ngắn gọn làm cho Ngọc Tình khá hài lòng về sự thấu đáo của anh ta, cô gật đầu: “Tốt lắm! Những loại hoa cần để bày bán, đêm trước khi mở hàng tôi sẽ cho người mang tới!”



Ngọc Tình nói xong, hai người một đi trước một đi sau không ai nói thêm lời nào. Việc ai người ấy nghĩ.



Tiêu Thần thì đang nghĩ sau này sẽ phát triển thế nào, phải làm gì! Bản thân có cái năng lực đó không!



Còn Ngọc Tình thì đang nghĩ tối ngày mai sẽ tới Vân Đỉnh, phải gặp người đàn ông ngốc ngốc kia! Nhớ đôi mắt như mắt nai của anh ta, nhớ cái bộ dạng ngây thơ đó, nụ cười ấm áp đó. Cô chỉ cảm thấy tim rộn ràng rồi!



Lúc này cũng giống như cô, Phác Vũ đang ngồi trên giường ngốc nghếch nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay! Nói ra thì anh ta cũng ngốc thật! Hôm nay còn chưa tan làm anh ta đã về nhà rồi! sau khi về nhà mới tỉnh lại hắn! Xem ra cái cô bé đó đã làm cho anh ta rung động không hề nhỏ.



Phác Vũ ngồi trên giường. Sự việc ngày hôm nay cứ hiện đi hiện lại trong đầu anh ta.



Sự nhẹ nhàng, quyết đoán của cô, sự bá đạo, sự lạnh lùng của cô....cả nụ hôn của cô nữa. Nghĩ tới đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó khẽ đưa lên chạm vào môi anh.



Dường như cái cảm giác đó thật tuyệt vời!



Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện anh ta lại liền cảm thấy như sấm sét đang vang trên đầu, đoàng một tiếng nổ bên tai! Anh ta nghĩ nhất định mình điên rồi! đó chỉ là một cô bé bảy tuổi! cô ấy hiểu cái gì chứ! không được cho là thật, không được cho là thật, tuyệt đối không được cho là thật.......



Anh ta luôn tự nhắc nhở bản thân mình không được coi là thật, hãy nghĩ là mày chỉ bị chó cắn thôi, đúng vậy, bị chó cắn....



Lúc này ai đó không biết rằng mình trong lòng người khác đã biến thành một con chó chỉ lặng lẽ nhỏ nhẹ bước vào nhà, nhưng không ngờ vừa vào tới nhà đã phát hiện bố mẹ đang ngồi đợi mình ở đó.



“Hihi!” Ngọc Tình nhe răng ra cười, trong lúc mọi người chưa kịp chú ý, cô đưa tay lên xoa xoa một bên má, vết đỏ liền biến mất.



“Ba, mẹ, ba mẹ chưa ngủ cơ à!” Ngọc Tình tiến lên phía trước hai bước, cười cười hỏi.



“Đã mấy giờ rồi hả?” Ngọc An Quân trợn mắt lên: “Con đã đi đâu?”



Ngọc Tình thấy ba tức giận, tự biết là không hay rồi, cô đi lên phía trước quàng tay vào tay ba cô: “Ba, con xin lỗi mà!”



“Tiểu Tình à, con là con gái, không thể như thế này được! Ngày nào cũng sớm đã đi, tối mới về, thế sao được hả?” Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình dạy dỗ.



“Mẹ, con biết rồi ạ!” Ngọc Tình chu mỏ ra: “Hôm nay con có bài về nhà không biết làm vậy nên con đã đi tới nhà Phong Nhã Trần để hỏi.... thế nhưng không ngờ rằng trời đã muộn thế này rồi....con xin lỗi, con không phải cố ý làm cho ba mẹ lo lắng đâu!”



Đôi mắt hối lỗi của Ngọc Tình làm cho Ngọc An Quân và Lý Nguyệt mủi lòng: “Sau này không được muộn thế này mới về nhà nhớ chưa, thế nào thì cũng phải nói một tiếng chứ, con không biết là mẹ và ba con sẽ lo lắng thế nào à?”



Ngọc Tình nghe, cúi đầu cũng biết bản thân làm thế là không đúng, thành khẩn xin lỗi: “Ba mẹ, sau này con sẽ không thế nữa, con đảm bảo đấy!”



“Ừm!” Lý Nguyệt thở phào một tiếng, đưa tay ra xoa xoa đầu Ngọc Tình: “Biết sai rồi là tốt, mau đi ngủ đi!”



“Vâng, vâng!” Ngọc Tình gật đầu, rồi nghe lời đi ngủ.



Đưa tay lên khẽ xoa xoa mặt mình, vết đỏ trên mặt đã không còn nữa rồi. Ấy, vốn dĩ cô còn muốn nó còn để đi gặp ai đó làm cho người ta thương nữa cơ mà! vỡ kế hoạch rồi!



Lúc này Ngọc Tình trong lòng đang chờ đợi tới giây phút gặp mặt, nhưng cô không hề biết rằng, bây giờ trong lòng người ta cô đã biến thành chó mất rồi.....