Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 77 : Lưu Bân tỏ tình–part 1

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Ngọc Tình và Phong Nhã Trần ở tỉnh N thêm ba ngày nữa sau đó mới trở về thành phố X.



Ngày nay mọi thứ ở tỉnh N đã đi vào ổn định, đá quý Thụy Tình cũng đã đi vào quỹ đạo, Tô Nhuế cũng đã bắt đầu đảm nhiệm vị trí giám đốc. Cô và Phong Nhã Trần đương nhiên là đều nhìn ra Tô Nhuế có ý với Cố Nhất Hàng, nhưng không ai nói ra.



Còn Cố Nhất hàng có một người chủ như thế này thì xác định là sẽ bị giám sát chặt chẽ rồi! đường tình duyên cũng long đong lận đận.



Ngọc Tình và Phong Nhã Trần vội vàng về thành phố X đương nhiên là vì có việc xảy ra, ví dụ như những động tĩnh của Bạch bang, Ồ, còn có những động tĩnh của Lưu Lỗ Hàn.



Với thực lực hiện tại của Ngọc Tình như bây giờ sao lại không phát hiện ra được Yến Vân cũng là một kẻ tu tiên chứ, cô không thèm động đến anh ta là vì cho dù Yến Vân có là một kẻ tu tiên thì cũng không được cô chú ý tới.



Ngọc Tình là một người vô cùng kiêu ngạo, và tự trách nhiệm! nhưng cô không phải là một người kiêu ngạo theo kiểu huênh hoang hay tự cao tự đại, sự kiêu ngạo và tự chịu trách nhiệm này đương nhiên đến từ thực lực hơn người của cô! Bằng không đó không phải là kẻ mạnh mà chỉ là kẻ ngốc!



Ngày nay bang Chim ưng, Lôi Hổ Đường đã hoàn toàn bị cô khống chế trong tay, tuy Lôi Thạch vẫn một lòng hướng về Lưu Lỗ Hàn nhưng cũng không còn phản đối Ngọc Tình như trước nữa. Còn Lưu Lỗ Hàn thì vẫn nghĩ rằng Ngọc Tình là một cô bé dễ dàng kiểm soát như tám năm trước đây.



Không thể không nói rằng huênh hoang dù có muốn cũng không được, bây giờ là thời đại nào rồi, Lưu Lỗ Hàn còn bảo thù, giậm chân tại chỗ, ông ta không bị chôn thì ai bị nữa?



Còn về Lưu Bân, anh ta đã đi học đại học rồi. Lưu Bân mới học năm nhất đại học – là một thanh niên đẹp trai nhất trường cái danh hiệu này hoàn toàn xứng đáng. Chỉ cần anh ta liếc mắt một cái là đầy các cô gái nhìn theo mà va đầu vào gốc cây. Thế nhưng không biết tại sao, anh ta mãi vẫn không thấy có thông tin gì nói rằng đã có bạn gái.



Lại nói, Lưu Bân thi đại học đạt được điểm số rất cao, rõ ràng là có cơ hội để vào học ở trường B nhưng không biết tại sao mà lại theo học một trường khác ít danh tiếng hơn.



Ngọc Tình thì giống như một tên thổ phỉ, cô nghênh ngang đi vào bên trong. Hay tay cho vào túi quần, bước chân rất chậm rãi, còn Tiêu Thần dường như đã quen với hình ảnh này của cô.



Tiêu Thần đứng đó, quay đầu lại nhìn sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Ngọc Tình, sắc mặt có nét phức tạp.



Cô gái 15 tuổi trước mặt đây chính là tiểu chủ nhân của anh ta, năm xưa là cô đã cứu anh ta, cũng là người cho anh ta địa vị và thân phận như bây giờ, tuy ngày nay anh vẫn chưa có cơ hội để báo thù, thế nhưng tất cả mọi thứ hiện tại bây giờ anh ta đang có thì đều cảm thấy rất hài lòng.



Ngày nay bên cạnh cô còn có thêm Phong Nhã Trần, ánh mắt cô mãi mãi vẫn lạnh lùng như vậy, thế giới của cô vừa đơn giản vừa phức tạp, thế nhưng cô sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn thấy được tâm tư của anh.




Ngọc Tình vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Thần còn chưa nói hết đã thấy một người hùng hùng hổ hổ đi tới.



Người đó mặc một bộ đồ màu trắng trông rất thoải mái, nếu không nhìn nét mặt vội vàng của người đó, chỉ nhìn vóc dáng thì người đàn ông này nhất định đúng là một nhân vật giỏi gây tai họa ở đẳng cấp hơn người.



Thôi được rồi, kể cả là nhìn nét mặt vội vàng của anh ta thì cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta chính là một người giỏi gây rắc rối!



Ngọc Tình nhướn mày lên nhìn, nói lạnh nhạt: “Lưu đại thiếu gia, anh thế này là làm gì đây?”



Lưu Bân vừa nghe nói Ngọc Tình trở về, dường như nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ liền đi tới thẳng đây. Cô gái này, khi gặp anh ta lúc nào cũng không nóng cũng không lạnh, thái độ rất hời hợt, nói thêm vài câu cứ như thể là sẽ lấy mất mạng của cô vậy! đi cũng không nói một lời, về cũng không báo một tiếng! Thật sự chỉ coi bang Chim ưng như cái sân vườn sau nhà cô chắc?



Lưu Bân nhanh chân bước tới trước mặt Ngọc Tình, cố gắng giữ cho hơi thở bình thường trở lại, đôi mắt hếch lên trên của anh ta khẽ chớp chớp, đang định nói gì, thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi lạnh nhạt của Ngọc Tình, mọi sự nhẫn nại đều bị phá vỡ rồi.



Chẳng còn quan tâm tới khí chất, chẳng quan tâm tới hình ảnh, vậy là Lưu Bân gặp phải kích động dường nhưng chẳng thèm suy nghĩ anh ta đưa tay lên giữ lấy đầu Ngọc Tình sau đó đột nhiên đặt môi xuống môi cô.



Ngọc Tình chẳng bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện thế này, trong ký ức của cô. Lưu Bân là một người đàn ông có thể tự kiềm chết mình rất tốt, anh ta tuyệt đối là một người thông minh.



Vì vậy cho dù sau đó cô có nhìn ra rằng Lưu Bân có ý với mình nhưng cũng không nói gì và không làm gì, vì cô tin Lưu Bân nhất định biết nên làm thế nào.



Thế nhưng, gặp ma rồi! thế này là thế nào?



Ngọc Tình dường như chưa từng nghĩ, Lưu Bân lại hôn cô! Hơn nữa lại còn là cưỡng hôn, mà lại còn là trước mặt Lưu Thần.



Khốn kiếp! Anh muốn cho lão nương giấu mặt vào đâu được hả? anh bảo sau này lão nương phải quản lý Lôi Hổ Đường thế nào đây!



Ngọc Tình nghĩ vậy đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, sức mạnh tinh thần phát ra và đẩy Lưu Bân ra, thế nhưng cô còn chưa hành động, liền thấy Lưu Bân nắm lấy tay cô, rồi kéo cô đi.