Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 792 : Thu mua, Wiliam đã đến–part 1

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Tuy Ngọc Tình là một người khá lạnh lùng, những việc như thế này từ trước tới nay cô cũng chẳng thèm để ý tới. nhưng Cố Nhất Hàng là người của cô, với tư cách là người chủ, cô có trách nhiệm nghĩ cho người của mình.



Ý nghĩ của Ngọc Tình tuy không thật rõ ràng, nhưng Phong Nhã Trần vẫn biết được suy nghĩ của cô. Cô gái nhỏ bé này, anh đã dành rất nhiều tâm sức cho cô, vì vậy mỗi nụ cười, mỗi lần ngây người ra, hay mỗi hành động của cô, hoặc chỉ một cái nheo mày anh đều biết cô đang nghĩ gì.



Hôm nay cô chịu vì Cố Nhất Hàng mà thu mua Hồng Thị, điều này chứng tỏ cô trong lòng mình không lạnh lùng như cô tưởng tượng.



Phong Nhã Trần nghĩ vậy liền khẽ cười, đúng là một Tình Tình với nhiều tâm sự.



“Tôi đồng ý!” có người mở đầu, tiếp sau đó đương nhiên là cũng thuận lợi hơn rất nhiều, vì vậy gần như không cần Ngọc Tình mở miệng, liền có người đứng lên đi tới bên cạnh Ngọc Tình, cầm hợp đồng trên bàn lên.



Một cái, hai cái, ba cái....



Cuối cùng khi có người khởi xướng, các cổ đông của tập đoàn Hồng Thị đều bị giao động, vậy là càng có nhiều người đi tới bên cạnh Ngọc Tình.



“Không! Tôi không đồng ý!” đúng lúc này, Hồng Triển Hòe với hai mắt đỏ ngầu xông đến, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, rồi nhìn mọi người.



Đây là sản nghiệp mà ông ta vất vả tranh đấu mới có được, đây chính là mạng sống của ông ta!



Ông ta đã vì nó mà trả giá và bỏ ra quá nhiều. Sao lại có thể để Ngọc Tình phá hoại nó chứ! hơn nữa tiểu nha đầu này mục đích chính là muốn đá ông ta ra khỏi nơi đây.



“Không được, không thể nào!” ông ta lắc đầu, ông ta cúi người xuống đè lên đống tài liệu rồi quay đầu nhìn Ngọc Tình: “Mày là một con tiểu yêu nữ! Đều là mày, đều tại mày!”



Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng chỉ khẽ cười, không nói gì, nhìn ông ta.



“Đều tại mày! Nếu không phải mày, tập đoàn Hồng Thị của tao sao phải chuyển đến thành phố X, sao lại rơi vào cảnh như ngày hôm nay! Mày căn bản là một con yêu nữ độc ác!”



Hồng Triển Hòe nhìn Ngọc Tình, đầy vẻ thù hận, trong đầu ông ta tràn ngập với ý nghĩ rằng Ngọc Tình dùng âm mưu để lừa ông ta, muốn cướp công ty của ông ta. Vậy là càng nghĩ ông ta càng thấy uất hận.



“Chính là mày! Mày là cái đồ rẻ tiền!” câu nói này vừa dứt, ông ta cũng không biết bản thân mình đang nói gì nữa, liền cảm thấy mặt mình tê đi, ông ta há hốc mồm ra, không nói thêm được một lời nào nữa.



Cùng với lúc đó, tiếng “bốp” đột nhiên vang lên khắp căn phòng họp, mọi người đều ngạc nhiên nhìn theo.



Chỉ thấy Ngọc Tình ngồi đó không động đậy, trong ánh mắt là sự chế nhạo tột cùng. Còn Phong Nhã Trần thì đang xoa xoa tay và ngồi xuống. Thái độ thư thái đó căn bản không hề giống với hình ảnh tức giận vừa đánh người khác.



“Tôi khuyên ông, nên biết bản thân mình nói gì thì tốt hơn! Phải biết rằng tính khí tôi không được tốt cho lắm đâu, tôi sẽ làm gì đến tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn ông nếu còn thế này thì sẽ không được yên thân đâu!”



Phong Nhã Trần nói xong, liền nhìn thấy Hồng Triển Hòe nhìn bản thân mình chằm chằm, đột nhiên cảm thấy vô cùng nực cười: “Sao lại nhìn tôi như thế? Lẽ nào bây ông còn tưởng mình là một con sói à?”



Phong Nhã Trần nói xong liền hức một tiếng lạnh lùng: “Tôi rất vui lòng được nói với ông rằng, với bộ dạng bây giờ của ông, nói ông là một con chó là đã nể mặt lắm rồi!”



Anh vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đó liền khẽ hít thở thật sâu, cái tên Phong đại thiếu gia này đúng là mạnh mồm thật đấy! đả kích người khác hay làm làm nhục người ta đây. Dù gì mọi người đều biết nhau, cũng nên nể mặt một chút chứ?



Trước những ánh mắt ngạc nhiên vào kinh hãi của mọi người, Phong Nhã Trần coi như không nhìn thấy. anh làm việc việc gì phải giải thích cho người khác? Bọn họ có cái tư cách này không? Đúng là thật nực cười!



Ngọc Tình ngồi lặng lẽ nhìn toàn cảnh đó diễn ra, sau cùng chỉ khẽ cười, nhìn Phong Nhã Trần: “Việc gì phải tức giận như thế?” vừa nói cô vừa liếc nhìn Hồng Triển Hòe: “Nghe nói ông ta còn có cả đống tình nhân, lại còn một đứa con gái nữa?”



Phong Nhã Trần nghe thấy vậy, khẽ nhướn mày: “Ngục tối.”



Ngục tối? Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Hồng Triển Hòe: “Nghe nói tám năm trước ông đã cướp bạn gái của Cố Nhất Hàng?”



Hồng Triển Hòe căn bản không biết tại sao Ngọc Tình lại nói như vậy, ông ta đơ người ra nhìn Ngọc Tình, dường như đang thăm dò.



“Ông nói xem, để người nhà của ông đều đi tới ngục tối có được không? Nghe nói nơi đó là thiên đường của nhân gian!” Ngọc Tình vừa nói vừa lắc đầu: “Không đúng, là thiên đường của đàn ông!”



Những lời này lọt đến vào tai mọi người làm bọn họ đều hết sức choáng váng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Cô gái này là ai? Sao lại độc ác như vậy? ngục tối không phải là là tù bình thường, mà là nhà chứa mà!



Không, nơi đó cũng được coi là một nhà tù, bởi vì sự tồn tại của những người phụ nữ ở đó còn chẳng bằng được so với một phạm nhân, ở đó có thể tùy ý mua bán, bừa bãi lạm dụng. Chỉ cần bạn có tiền, tuyệt đối chỉ có những thứ bạn nghĩ không ra chứ không có thứ gì mà ở đó không làm nổi!



Còn cô gái này thì vừa nói cái gì? Cô nói đem người bán tới nơi đó? Phải biết rằng nơi đó chẳng khác nào địa ngục! Cô gái này....



Bọn họ nhìn ánh mắt của cô mà rùng mình, trong ánh mắt cô bọn họ không hề thấy có sự đùa bỡn, mà chỉ là một sự lạnh lùng vô cảm, và không có gì để nghi ngờ.



Người khác có thể nhìn ra đương nhiên Hồng Triển Hòe cũng có thể nhìn ra. Ông ta với Ngọc Tình biết nhau không phải chỉ một năm hai năm, đương nhiên ông ta biết được sự độc ác và những thủ đoạn của Ngọc Tình, vì vậy ông ta rùng mình nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt là sự van nài và cầu xin.



Đừng, đừng làm như thế! Con gái ôm ta mới chỉ có 15 tuổi, những người tình của ông ta...những người phụ nữ đó cũng đều là những người đáng thương mà! không, chỉ cần không đụng tới con gái ông ta, những người phụ nữ kia muốn làm gì thì làm.



Ngọc Tình nhìn vào ánh mắt van nài của Hồng Triển Hòe, đột nhiên cô cười, cô cúi đầu xuống nhìn Hồng Triển Hòe: “Ông thế này là đang cầu xin tôi à?”



Hồng Triển Hòe nghe thấy vậy, ánh mắt thoáng qua sự cay đắng, sau đó ông ta lập tức nhìn Ngọc Tình và đột nhiên gật đầu.




Vừa dứt lời Ngọc Tình liền mím môi cười, nhìn ánh mắt của Phong Nhã Trần dường như cũng đang đắc ý, cái tên này càng ngày càng xấu xa! Ba ba ngàn năm, rùa vạn năm, cái tên này đang ngầm mắng Wiliam đây mà!



Wiliam nghe thấy vậy, ánh mắt có chút trở nên lạnh lùng, anh ta nhìn Phong Nhã Trần, khẽ cười: “Nếu có thể ở bên cạnh nha đầu thì ba ba đã làm sao? Rùa cũng có làm sao? He he, tiểu tử, tốt nhất là người cũng hãy cầu mong bản thân mình có thể sống đến tầm đó năm đi! Bằng không nha đầu là của ai thực sự còn chưa biết được đâu!”



Nực cười, Wiliam anh ta dù gì cũng có một nửa hệ thống nước Z, nếu mà không hiểu cái tên tiểu tử này đang mắng mình thì đúng là sống trên đời này vô ích rồi, hức, tiểu tử, cũng to gan đấy!



Wiliam nhìn Phong Nhã Trần chẳng thiện cảm gì, trong lòng đang nghĩ xem có nên biến Phong Nhã Trần thành một con ma cà rồng hạng bét không.



Phong Nhã Trần thấy Wiliam nhìn mình với ánh mắt đó, không cần suy nghĩ cũng biết được ý định của anh ta. Phong Nhã Trần không nói gì, nhìn Wiliam rồi khẽ cười, đừng có tưởng Phong Nhã Trần anh là một con mèo, nên biết rằng coi nhầm hổ là mèo thì hậu quả sẽ thế nào.



Tuy bây giờ Phong Nhã Trần đánh không lại được con dơi chết tiệt này, nhưng ai nói sau này anh không đánh lại được anh ta! Ưu điểm lớn nhất của anh chính là còn trẻ hơn anh ta.



Ngọc Tình nhìn hai người, khẽ cười, đột nhiên cô phát hiện, cuộc sống thế này cũng khá thú vị. Chỉ là Lưu Bân và Phác Vũ....



Nghĩ tới đây Ngọc Tình lại thấy chán nản, sao lại nghĩ tới bọn họ chứ.



Wiliam thấy Ngọc Tình và Phong Nhã Trần không nhắc gì thêm tới Lưu Lỗ Hàn anh ta liền biết bọn họ căn bản chẳng hề để ý tới đối phương, vậy là yên tâm rồi.



Cũng giống như Ngọc Tình, Phong Nhã Trần cảm thấy những ngày thế này rất thú vị, ít nhất thì thế này cũng rất ấm áp.



ở đây thì đang cảm thấy thú vị thế này nhưng ở một nơi khác thì đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng.



Lúc này Vũ Sênh ở trên biển đã lệnh đênh hơn một ngày trời rồi, anh ta không biết bản thân mình tới khi nào mới vào được đến đại lục, nhưng anh ta biết anh ta chẳng còn cố được bao lâu nữa.



Nếu...nếu vẫn không được cứu, anh ta tin rằng nhất định bản thân mình sẽ cứ thế này mà nhắm mắt, sẽ chết ở cái vùng biển này, làm mồi cho cá mập. Lúc này thậm chí anh ta còn không dám nghĩ, ba người còn lại liệu có giống với anh ta không.



Lúc này trong lòng anh ta chỉ là sự sợ hãi, phẫn nộ, căm hận.



Đều là Lưu Lỗ Hàn! bọn họ cần cù tận tụy vì ông ta, một lòng cùng ông ta tạo dựng thiên hạ, thế nhưng cuối cùng lại nhận được sự báo đáp thế này đây! Lại bị phản bội! cái gì mà lão đại bang Chim ưng! Ông ta tưởng ai cũng thèm ngồi vào vị trí đó chắc, nếu không phải vì ông ta, với thế lực và sức mạnh của bốn người bọn họ thì đi đâu chẳng sống được!



Nghĩ vậy ánh mắt của Vũ Sênh lại hiện lên một nỗi buồn vô tận, đây là người anh cả của bản thân, người anh cả đã hứa rằng sẽ cùng sống cùng chết! Quyền lợi, địa vị quan trọng như vậy sao? Quan trọng tới mức....



Khi mà anh ta đang suy nghĩ lung tung, một chiếc thuyền lớn đang lái đến gần, hướng thẳng về phía anh ta.



Nghe thấy tiếng nước ào ào, Vũ Sênh lập tức vui mừng hết sức. Anh ta biết bản thân mình sẽ được cứu mà! ít nhất là bây giờ!



Đó là người Wiliam phái đến, không ai rõ hơn anh anh về vị trí xảy ra vụ việc, dường như kể từ hôm xảy ra việc đó, anh ta đã phái người tiến hành tìm kiếm.



Đương nhiên là vì Phong Hòa và ba người còn lại. Wiliam có thể chẳng thèm quan tâm tới thủ đoạn của Lưu Lỗ Hàn nhưng anh ta không thể để cho cô gái của mình gặp nguy hiểm.



Vậy là anh ta không thể tùy tiện nhúng tay vào, phải biết rằng nếu như việc này bị lão đầu tử biết được, cái tai của Wiliam e rằng sẽ bị cắt mà chết. Tuy bản thân anh ta là một người khá bá đạo, nhưng một số vấn đề về nguyên tắc thì vẫn không muốn dễ dàng phá bỏ, anh ta là kẻ thuộc dòng máu cao quý, đương nhiên có niềm tự hào riêng cho dòng máu của mình.



Còn về Ngọc Tình, anh ta thừa nhận anh ta coi trọng cô, nhưng anh ta coi trọng hơn hết vẫn là sự quyết đoán và ra tay dứt khoát của Ngọc Tình, vì vậy anh ta sẽ giúp cô, chỉ là giúp chứ không phải thay cô giải quyết tất cả mọi chuyện!



Anh ta tin tự cô sẽ xử lý tốt mọi chuyện, dù gì nếu đến điều này cũng không làm được thì làm gì có tư cách gì để ở bên cạnh anh ta, làm hoàng hậu của anh ta?



Thực ra bản thân Wiliam cũng rất mâu thuẫn, anh ta cảm thấy tất cả những gì anh ta đang làm như tự tát vào mặt mình, rõ ràng biết rằng bản thân mình không nên nhúng tay vào, nhưng lại vẫn làm. Rõ ràng biết bản thân mình là dòng máu cao quý được người khác lấy lòng, nhưng lại đi lấy lòng người khác. Rõ ràng biết rằng cô gái này có thể không xứng với anh ta, nhưng vẫn cố chấp.



Người con gái này, nhất định là khắc tinh của anh ta!



Lúc này Vũ Sênh đã được cứu lên thuyền rồi, cuộc sống một ngày trên biển làm cơ thể anh ta như phù lên, vừa lên tới thuyền, anh ta hoảng loạn nhìn xung quanh, hi vọng bản thân mình có thể nhìn thấy bóng dáng của những người anh em, đáng tiếc điều anh ta mong muốn không thành sự thật, anh ta không nhìn thấy gì cả.



Vậy là vừa sợ vừa mệt liền ngất đi.



Lúc này, trên một hòn đảo vô danh nhỏ, hai người đang nằm bất động trên bãi cát, ánh sáng chiếu xuống, ấm áp, nhưng không chiếu vào người hai bọn họ.



Không biết đã qua đi bao lâu, một người trong số hai người cuối cùng cũng động đậy, ngẩng đầu lên, nhìn người bên cạnh mình.



“Lôi Thạch, tỉnh đi!” Phong Hòa vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Lôi Thạch đang nằm bên cạnh mình, lập tức tiến lại gần đã vào người anh ta.



Lôi Thạch cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Phong Hòa, hai mắt đột nhiên đỏ lên, anh ta nhìn Phong Hòa, giọng khàn đặc lại: “Xin lỗi, làm liên lụy tới các cậu rồi.”



Đều tại anh ta, anh ta lúc nào cũng làm việc qua loa, nếu anh ta kiểm tra tàu hàng, vậy thì sẽ không có chuyện này xảy ra! Đềut ại anh ta!



“Đừng nghĩ lung tung nữa!” Phong Hòa nhìn Lôi Thạch lúc này, đột nhiên thấy bất lực, thấp giọng nói gằn xuống: “Ông ta căn bản không có ý định tha cho chúng ta!”



Sau đó nhìn vào mặt biển phẳng lặng, khẽ thở dài một tiếng, nói với ngữ khí buồn buồn: “Không biết Điện Cách và Vũ Sênh thế nào rồi.”