Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 82 : Nỗi khổ, không có cách nào đối mặt

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Lưu Lỗ Hàn đương nhiên không thể nào phát điên được. Ông ta là ai? Ông ta là lão đại của bang Chim ưng! Chắc chắn là một nhân vật máu lạnh, lại bị cái thứ đó dọa làm cho điên?



Khi xưa ông ta còn ở trong giới hắc đạo, ông ta không dọa người khác bị điên còn là nhẹ. Việc giết người cũng không phải ông ta chưa bao giờ làm, thậm chí còn róc xương người ta ra, việc này chẳng là gì cả. Ông ta bị dọa cho điên? Nói đùa gì vậy chứ?



Lí do ông ta giả vờ điên để làm cho Ngọc Tình mất cảnh giác, thế nhưng không ta lại không nghĩ rằng, Ngọc Tình không hề để tâm gì tới ông ta, ông ta chẳng là gì trong mắt cô. Ông ta cứ nghĩ rằng bản thân mình có thể lừa được Ngọc Tình, ngược lại người hiểu về ông ta đều chết hết rồi, ai mà có thể xuất hiện để bóc trần được ông ta chứ? đợi tới khi Ngọc Tình mất cảnh giác, ông ta liền có thể đánh cho Ngọc Tình một đòn chí mạng.



Thế nhưng ông ta vạn phần không ngờ được rằng, những kẻ mà ông ta sớm cho rằng đã không bao giờ xuất hiện lại có khả năng sẽ xuất hiện trước mặt ông ta.



Nhìn ba người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt nhạo báng, Lưu Lỗ Hàn thực sự đơ người ra như một tên ngốc. Ông ta há hốc mồm ra mà nhìn, nước dãi từ khi nào chảy ra mà không biết.



Phong Hòa và hai người nữa nhìn nước dãi rớt ra của Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt thoáng qua sự ghê tởm. Phong Hòa nhìn Lưu Lỗ Hàn, khẽ cười: “Anh cả, đây đều chẳng phải là người ngoài, anh bỏ cái điệu bộ điên điên ngốc ngốc của anh đi.”



Lưu Lỗ Hàn vừa nghe bị nhạo báng chế giễu liền lập tức ngậm miệng lại, lúc này không lo lắng còn tốt, vừa lo lắng đã liền cắn lấy lưỡi mình.



“A....” Lưu Lỗ Hàn thở dài một tiếng, nhìn Phong Hòa và hai người khác khẽ cười, nhìn có vẻ rất thân mật: “Về rồi đấy à? mọi chuyện trên đường thuận lợi không? Vũ Sênh đâu? Sao không về cùng mọi người?”



Phong Hòa và hai người khác nhìn thấy nụ cười của Lưu Lỗ Hàn, cũng bật cười theo. Nhưng điều khác nhau đó là, Lưu Lỗ Hàn thì cười nụ cười giả tạo còn những người anh em của ông ta thì cười nụ cười lạnh lùng.



Nếu nói trước khi đến bọn họ vẫn còn nuôi một chút hi vọng – hi vọng đó không phải là Lưu Lỗ Hàn. Nhưng sau khi tới tất cả mọi hi vọng của bọn họ đều không còn nữa, ông ta nhìn mọi người với nét mặt như nhìn thấy ma sống, bọn họ liền biết, tất cả những điều đó đều là do ông ta làm.



“Vũ Sênh di đâu rồi lẽ nào anh cả lại không biết?” Lôi Thạch khẽ cười nhìn Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt đầy sự mỉa mai: “anh cả vốn dĩ chẳng phải là để bọn em cùng đi à? bây giờ chỉ có một minh Vũ Sênh đi rồi, có phải là rất thất vọng không?”



“Tôi....” Lưu Lỗ Hàn mở miệng định nói gì, nhưng lại bị Phong Hòa cắt ngang lời: “Được rồi, xem ra đại ca cũng không có bị điên, giả bộ thành cái bộ dạng này đúng thật là ghê tởm.”



“Anh cả từ trước tới nay chẳng phải là rất chú trọng tới hình ảnh của bang chủ à, sao hôm nay lại nỡ xỉ vả bản thân như thế? Lẽ nào nói là ám sát không thành không?” Điện Cách cũng nhìn Lưu Lỗ Hàn với ánh mắt nhạo báng.



“Ba, các chú, mọi người đang nói gì vậy?” Lưu Bân đứng bên cạnh nghe mọi chuyện hết sức mơ hồ rồi lại nhìn cha mình: “Ba, ba không bị điên?”



“Điên? Đương nhiên không thể điên được, ba cháu là ai chứ? sao lại dễ dàng phát điên như thế!” Lôi Thạch bĩu môi, bởi vì đã không thích Lưu Lỗ Hàn nên ngay cả khi nói lời với Lưu Bân cũng với ngữ khí mỉa mai.



“Vậy cái gì mà ám sát? Cái gì mà ra đi? Chú Vũ Sênh đi đâu rồi?” Lưu Bân không để ý tới ngữ khí trong lời nói của Lôi Thạch, vội vàng hỏi.



“Cái này phải hỏi ba cháu, ai mà biết được bọn hải tặc đã đưa chú Vũ Sênh đi đâu rồi! ba cháu cũng không dễ dàng gì, thuê cả một đám hải tắc chuyên nghiệp, ha ha!” Phong Hòa nhìn với ánh mắt chế giễu, cười lạnh lùng.


Thực sự, cô có thể không yêu anh, anh có thể không nhìn thấy cô, nhưng thực sự anh không thể không yêu cô! Tám năm rồi, tất cả mọi thứ của cô như đều được tích hợp vào trong xương tủy của anh, sao anh lại có thể không có cô chứ! sao anh lại có thể để cho cô biến mất lặng lẽ như vậy! vẫn may, cô vẫn còn sống! Thế nhưng tại sao, tại sao lại phải thế này!



Nhìn khuôn mặt đau khổ của con trai, nghe những tiếng nói đau đớn của con trai, Lưu Lỗ Hàn đột nhiên như mất hết sức lực, ông ta ngồi phịch xuống giường, cười như một kẻ ngốc.



Ông ta không ngờ lại có kết quả như thế này, nghe tiếng khóc của Lưu Bân, nghe được sự đau khổ của anh ta, trong đầu ông ta đột nhiên không còn ý nghĩ gì nữa, chỉ muốn cười. hóa ra, hóa ra trong mắt của con trai tất cả những điều ông ta làm đều là sai! Đây là sự đả kích thật ghê ghớm! ông ta cũng muốn hỏi xem, sao lại thế này?



Ngọc Tình và những người khác đơ người ra nhìn toàn bộ cảnh này, Ngọc Tình đần người ra nhìn người con trai đang quỳ dưới đất khóc đau khổ kia, đột nhiên trong lòng cô có một cảm giác rất khó tả.



Có chút đau khổ, có chút buồn phiền, lại có cả niềm vui, một cảm giác bí bách không nói ra được thành lời.



Anh ta thật sự yêu cô tới mức này?



Cô đứng yên ở đó không nói gì! Cô không biết nên nói gì, nhìn người con trai đó, con tim cô đột nhiên như bị đè nặng.



Một lúc lâu sau, Lưu Bân đứng lên, anh ta không lau nước mắt đi, chỉ nhìn thẳng vào cha mình.



“Người đâu!” tiếng nói như của quỷ thần vang lên: “Đặt vé máy bay cho lão gia, đi Italia!”



Vừa mới dứt lời, mọi người đều giật mình, ý anh là gì, muốn đưa Lưu Lỗ Hàn tới Italia?



Lưu Lỗ Hàn cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt kiên định của cậu con trai, không nói gì, thầm đồng ý với quyết định này của anh.



Lưu Bân nói xong, nhìn Ngọc Tình: “Em hài lòng chưa?”



Lưu Lỗ Hàn đột nhiên đần người ra, nhìn người con trai như đột nhiên trưởng thành sau một đêm,cô gật đầu.



Cô không cho rằng Lưu Lỗ Hàn rất đáng thương, ông ta làm được thì ông ta phải gánh vác được! Đây là việc người đàn ông phải chịu trách nhiệm! còn hôm nay cô không giết ông ta, đã là bước nhượng bộ cô có thể làm nhiều nhất rồi! cũng là nể mặt Lưu Bân, là vì tình yêu và sự trả giá của người con trai ngốc nghếch này.



Lưu Bân nhìn Ngọc Tình gật đầu, cuối cùng sau một ánh nhìn đắm đuối, liền quay người rời đi.



Bây giờ anh ta không có cách nào để đối mặt với Ngọc Tình, anh ta không biết nên dùng thái độ và tâm trạng như thế nào, anh thực sự cần phải trấn tĩnh lại. nghĩ xem anh phải đối mặt với cô thế nào, phải tiếp tục yêu cô ra làm sao.



Cô.....muốn anh phải làm thế nào!