Tái Thế Làm Phi

Chương 24 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Trước lúc Mạnh Nhu xuất giá, nàng ta gọi Mạnh Uyển sang, bảo là muốn nói chuyện.



Người đã sắp phải đi, Mạnh Uyển nghĩ rằng cho nàng ta bế môn canh (1) cũng đủ rồi, cho nên liền đồng ý, xoay người đi đến viện tử của nàng ta.



(1) Bế môn canh: không cho khách vào nhà 



Lúc nàng đến, lập tức được chứng kiến khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Mạnh Uyển đứng ngoài nhìn Mạnh Nhu mặc giá ý, không khỏi nghĩ ngợi, lúc nàng thành thân sẽ như thế nào?



Tuy nhiên, nàng tuyệt đối cũng không muốn như bây giờ, bên ngoài khua chiêng gõ trống như vậy, nhưng trong lòng mỗi người đều không thật tâm chúc phúc cho tân lang tân nương.



“Nhiều lần xin cầu kiến mà muội muội chẳng chịu đồng ý gì cả. Đến giờ ta sắp xuất giá, cuối cùng muội muội cũng chịu bố thí cho ta một cơ hội rồi.” Mạnh Nhu cầm cây trâm màu đỏ sậm trên tay, sắc mặt hờ hững.



Mạnh Uyển ngồi lên chiếc ghế gần đó, cũng hời hợt hỏi: “Tỷ tỷ tìm muội là có chuyện muốn nói?”



“Tất nhiên rồi, ta có rất nhiều lời muốn nói với muội, sau lần này, chỉ sợ hai chúng ta lại khó gặp nhau, cho nên mới đặc biệt mời muội tới.” Mạnh Nhu phất tay bảo nha hoàn lui ra, nhìn Mạnh Uyển một hồi mới nói: “Muội biết không? Ta thật sự rất hâm mộ muội.” Nàng ta nhìn chằm chặp vào Mạnh Uyển, nụ cười lộ nét u sầu, “Ta muốn tất cả mà muội có. Đời này của ta, không thể làm chính mình, chết cũng không thể chôn bên cạnh người mình thích, sao mà đáng thương thế?”



Mặt Mạnh Uyển khẽ đổi sắc, nhưng không nói chuyện.



Mạnh Nhu bắt chéo tay, ngừng lại một chút, “Muội có biết người ta thích là ai không?”



Mạnh Uyển nói thẳng: “Muội không có hứng thú. Tỷ cũng không nên nói nữa, đây là tướng phủ, nhưng chuyện lần trước chắc tỷ cũng biết, nơi này tai vách mạch rừng, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn làm Hiền vương mất hứng sẽ không tốt.”



Mạnh Nhu thất thần gật đầu: “Muội nói cũng đúng, ta đã không còn là thứ nữ phủ thừa tướng nữa rồi, mà là Hiền trắc vương phi… Muội nhìn xem, ta cả đời không với được đến những thứ kia, nhưng muội lại dễ dàng đạt được, dựa vào đâu?” Nàng ta lần nữa đi về phía Mạnh Uyển, “Rốt cuộc ta không bằng muội ở đâu?”



Mạnh Uyển khiêm nhường nói: “Tỷ tỷ không những tốt hơn muội mà còn thông minh hơn nữa.”



Lời này của nàng rơi vào tai Mạnh Nhu giống như lời châm chọc vậy. Nàng ta cười giễu: “Nhắc mới nhớ, là ta ngốc mới đi so sánh với ngươi. Làm sao ta so sánh với ngươi được, ta chỉ là một thứ nữ thấp hèn.”



Tại sao lại nói thế? Tại sao lại hạ thấp bản thân đến vậy rồi? Tuy chỉ là thứ nữ, những cũng là con gái thừa tướng đại nhân mà, thấp hèn chỗ nào chứ?



Mạnh Uyển không biết trả lời nàng ta ra sao. Mạnh Nhu cũng thế, ném thẳng cây trâm, “Ngươi đi đi.”



Ồ… Là ngươi gọi người đến, xong đuổi người đi luôn…. Được rồi, đi thì đi.



“Vậy muội đi trước, chúc tỷ tỷ tương lai an ổn, cuộc sống thuận lợi.” Mạnh Uyển nói vài lời khách khí, không chút do dự đẩy cửa đi ra. Nha hoàn trước cửa nhìn nàng hơi hốt hoảng. Lâm di nương cũng khoan thai bước đến, chỉ là bà ta không nhìn vào mắt nàng, chỉ yên lặng đứng sang một bên, cụp mắt xuống nhìn đất.



Cũng tốt, nói chuyện với bà ta càng làm nàng mệt thêm, lại không có gì hay ho.



Cáo từ rời khỏi, Mạnh Uyển vừa về vừa nghĩ, nếu lần này Triệu Sâm đến Hiền vương phủ chúc mừng, có lén được đến đây thăm nàng không?



Aizzz, chắc là không… Chuyện lần trước ầm ĩ đến vậy, chắc hắn sẽ không đến rồi. Phụ thân đã tăng cường phòng vệ, dù thân thủ hắn tốt, nhưng cứ gây án như vậy không phải phong cách của hắn.
Vẻ mặt Tô Ký Trần khó xử, lựa chọn giữa sách quý và hồng nhan, cuối cùng hắn cúi người chào, giơ ô rời đi.



Mạnh Uyển thở phào, không chút ngạc nhiên hay bất mãn với sự lựa chọn sách của hắn. Tuy nhiên, Tô Ký Trần chạy chưa được vài bước thì quay lại, buông ô xin lỗi lần nữa mới thật sự đi.



Mạnh Uyển sững sờ nhìn cây ô giấy dầu bên hành lang, khóe miệng vô thức giật giật.



Lúc Phù Phong mang ô đến, thấy tiểu thư nhà mình đang đứng trong hành lang, bên chân còn có một cây ô.



“Ơ?” Phù Phong thắc mắc, “Tiểu thư có ô rồi à?”



Mạnh Uyển chỉ nói: “Đây là ô của thư bá bên Tàng Thư Các, lát về bảo người tới trả đi. Đừng nhắc đến Ung Nhã uyển. Thôi đi thôi.”



Phù Phong vẫn không hiểu, định hỏi thêm, nhưng bị Mạnh Uyển cắt ngang: “Mau về thôi, đừng hỏi nữa, hỏi nữa ta sẽ gả em cho con trai lão trưởng phòng thu chi đấy.”



Phù Phong lập tức ngậm miệng. Thật là, nha hoàn cứ không có nhân quyền như vậy ư? Thật là….



Hiện tại, Triệu Sâm đang ngồi trong xe ngựa, phóng nhanh về Đoan vương phủ.



Hắn dựa vào tấm nệm mềm mại nghỉ ngơi, bỗng ngoài xe có người bẩm báo: “Bẩm vương gia, vừa mới nhân tin tức, Mạnh tiểu thư gặp Tô Ký Trần kia ở ngự hoa viên.”



Triệu Sâm mở mắt, sắc mặt thoáng lạnh mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.



“Bọn họ làm những gì?”



“Trời mưa, Tô Ký Trần để lại ô cho Mạnh tiểu thư xong rời đi.”



“Thế à?”



“Nha hoàn Phù Phong của Mạnh tiểu thư không lâu sau đưa ô đến, Mạnh tiểu thư bảo nàng ta trả ô Tô Ký Trần để lại cho Tàng Thư Các.”



Là như vậy sao?



Biểu cảm trên mặt Triệu Sâm dịu lại, đầu đau như sắp vỡ ra, môi không kìm được chép một tiếng.



“Vương gia lại đau đầu rồi ạ?” Người nọ nói tiếp: “Vân Thủy đại sư đã chuẩn bị thuốc xong rồi, vương gia về là có thể uống ngay.”



Triệu Sâm ừ một tiếng, bảo người nọ lui xuống. Xung quanh lại yên tĩnh. Hai cái tên Tô Ký Trần và Mạnh Uyển cứ quẩn quanh làm đầu hắn đau như búa bổ.



Không biết chừng khi thật sự bắt đầu, hắn sẽ không còn tự tin như trước nữa.