Tái Thế Làm Phi
Chương 39 :
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Trần hoàng hậu luôn toát lên khí chất đoan trang nền nã, hòa ái thân thiện.
Nhưng bên trong nụ cười ung dung ấy, Mạnh Uyển lại cảm lại cảm thấy, bà không hề bình tĩnh như thế.
“Ban ghế ngồi cho Thái tử phi.” Bà hơi hất cằm, tức khắc có tỳ nữ dọn ghế.
Mạnh Uyển tạ ơn, từ từ ngối xuống, vừa tính xem khi nào Triệu Sâm sẽ tới, vừa suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.
Trần hoàng hậu quan sát nét mặt nàng một lúc, rồi không nhanh không chậm lên tiếng: “Gần đây cơ thể con khá hơn chưa? Nữ nhân sợ nhất là bị ngã, hôm đó con và Sâm nhi lại đi quá vội vàng, cũng không tới chỗ Thái y bắt mạch kỹ xem sao.”
Mạnh Uyển lễ phép đáp: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, hôm đó sau khi trở về, Thái tử điện hạ đã đích thân truyền Thái y, thân thể con hiện cũng không có gì đáng ngại nữa.”
Trần hoàng hậu nhàn nhạt lên giọng: “Thật sao? Vậy thì tốt, bổn cung còn phải trông cậy vào đứa con trai con sinh cho Sâm nhi nữa đấy. Tuy hiện tại, Sâm nhi đã là Thái tử, nhưng ở phía sau còn có Hiền vương lúc nào cũng chực sẵn như hổ rình mồi, Mạnh trắc phi của Hiền vương phủ vừa sảy thai mà đã có thêm một thị thiếp khác đang hoài thai, nếu để hắn nhanh hơn ta một bước, sau này, chúng ta khó có thể bảo toàn địa vị con nối dõi của Sâm nhi.”
Mạnh Uyển mím môi: “Con sẽ nhớ kĩ lời mẫu hậu dạy dỗ.” Trần hoàng hậu “Ừ” một tiếng, rồi đột ngột chuyển đề tài: “Nhìn thái độ của Lâm quý phi hôm ấy, hình như bà ta đã nắm chắc điểm yếu gì đó của con trong tay, rốt cuộc là chuyện gì?”
Quả nhiên là hỏi đến chuyện này, Mạnh Uyển hơi do dự, nhưng vẫn nói sự thật: “Đây cũng là chuyện con muốn báo cho mẫu hậu.”
Trần hoàng hậu cong môi hỏi: “Vậy ư? Nói ta nghe xem.”
Mạnh Uyển sắp xếp ý nghĩ rồi chậm rãi đáp: “Tạm thời thân thể con gặp chút vấn đề, nhưng rất nhanh sẽ được giải quyết. Chắc hẳn Lâm quý phi lấy tin tức từ Hiền vương, muốn vạch trần trước mặt mọi người, nhất định bọn họ đang có âm mưu gì đó.”
Nhưng Trần hoàng hậu chỉ chuyên tâm để ý vế trước.
“Thân thể của con rốt cuộc là có vấn đề gì? Bị làm sao? Con định xử lý thế nào?”
Nếu là Mạnh Uyển trước kia, chắc chắn sẽ bị nghẹn họng, chẳng qua dạo này trải qua nhiều sóng gió, nàng ngày càng trưởng thành hơn, bình tĩnh đáp trả: “Thái tử điện hạ đã tìm thần y chữa trị cho con rồi, không bao lâu nữa, con có thể sinh hạ con nối dòng được rồi.”
Giọng điệu mười phần tự tin, đáng tiếc Trần hoàng hậu nào có dễ dàng bỏ qua như thế.
“Uyển Uyển, con đừng trách bổn cung buông lời khó nghe, ai biết lúc nào bệnh mới dứt? Đối với tình hình hiện giờ, hãy thay Sâm nhi, tuyển chọn vài mối hôn sự tốt đồng thời cũng làm danh tiếng của con tốt theo. Dĩ nhiên, địa vị của đứa trẻ do chính phi sinh ra vẫn là tôn quý nhất, chờ con khoẻ hẳn, thì giúp chồng sinh con dưỡng cái cũng không muộn.”
Mạnh Uyển trầm mặc, tựa như vô cùng đau lòng, cúi thấp đầu xuống, trông cực kỳ đáng thương.
Hành động ấy vô tình làm dâng lên sự cảm thông trong lòng Trần hoàng hậu, giọng nói của bà dần dần nhỏ nhẹ.
“Biết sai chịu sửa đổi lỗi lầm là tốt rồi.” Vẻ mặt Triệu Sâm thả lỏng dặn dò: “Sau này đừng nên để xảy ra hiểu lầm thế này nữa, đánh mất tình thân. Còn những chuyện khác, muội cứ yên tâm, nếu Phò mã đối xử tệ bạc với muội, ta là người đầu tiên không tha cho hắn.”
Cửu công chúa trừng mắt nhìn, ánh mắt muốn cười lại không cười nổi, trong mắt có bóng mờ chớp động.
Nàng ta thở dài, trầm mặc một hồi nhẹ đáp: “Phò mã rất tốt với muội, Thái tử ca ca không cần phí tâm, gia đình nào cũng phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, tốt nhất là muội và Phò mã nên cùng nhau giải quyết.”
Mạnh Uyển phụ họa: “Công chúa nói đúng lắm, điện hạ không cần lo lắng, chuyện giữa vợ chồng son của muội muội thì để họ tự giải quyết.”
Triệu Sâm dõi mắt theo Cửu công chúa, nàng ta ôn nhu nhìn Mạnh Uyển đáp theo: “Tẩu tẩu chịu tha thứ thì tốt quá rồi, ta không cần phải áy náy thêm nữa.”
Mạnh Uyển cười cười: “Người một nhà không nói hai lời, đây có là gì đâu? Sao công chúa phải nói xin lỗi, thật sự không sao mà.”
Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt nàng thân thiện nói: “Sau này chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội đúng không?”
Mạnh Uyển gật gật đầu: “Tất nhiên, dù hôm nay muội không đến thì chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội thân thiết như trước kia.”
“Được, một lời đã định.”
Thấy thê tử làm hòa với muội muội như lúc đầu, Triệu Sâm không cảm thấy vui vẻ chút nào. Hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, nụ cười rất nhạt. Nam nhân này luôn biết nhìn xa trông rộng, giờ phút này, e rằng trong đầu hắn đã tính toán gì đó xong hết rồi.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, Triệu Sâm bị Hoàng thượng truyền vào cung. Mạnh Uyển cũng phải chịu đắng mà uống thuốc, thuốc này đều do Thừa tướng đại nhân trăm ngàn cay đắng tìm về, vì vậy dù rất khó nuốt nhưng nàng vẫn uống một hơi hết luôn bát thuốc.
“Thái tử phi, mau ăn mứt hoa quả.” Phù Phong lập tức dâng kẹo hoa quả lên.
Mạnh Uyển nhận lấy, ăn vào mới làm giảm được vị đắng trong miệng, bên ngoài hạ nhân chạy tới thông báo, nói rằng người làm ở phủ công chúa đưa thiếp mời.
“Phủ công chúa?” Mạnh Uyển đảo tròng mắt nói: “Mới rời khỏi chưa bao lâu đã đưa thiệp đến, đem vào đây ta xem chút.”
Phù Phong đi ra nhận thiệp, đưa tận tay Mạnh Uyển, nàng mở ra nhìn một cái, là chữ viết của Tĩnh An công chúa, nàng ta viết lời xin lỗi, hẹn nàng ngày sau cùng đi chùa Bạch Mã thắp hương cầu phúc, với các phu nhân trẻ tuổi, xem ra không có vấn đề gì.
Mạnh Uyển đánh giá phong thư, quyết định tạm thời kêu người ở phủ công chúa trở về, chờ Triệu Sâm quay lại để bàn bạc xem có nên đi hay không.
Lúc Triệu Sâm trở về đã là đêm khuya, hắn vừa nhìn lướt qua tấm thiệp thê tử đưa liền nở nụ cười, nụ cười khiến người ta… không rét mà run.