Tái Thế Làm Phi

Chương 50 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Editor: Ali



Beta: Mạc Y Phi



Khi Triệu Ân tỉnh lại, toàn bộ người trong Hiền Vương phủ đều quỳ xuống đất.



Chu Tinh khóc đến khàn cả giọng, đau lòng nhìn hắn: "Vương gia, chàng tỉnh rồi sao?"



Triệu Ân cảm giác trên đùi đau đớn, nhíu mày nói: "Bổn vương làm sao vậy?"



Chu Tinh ấp a ấp úng, Triệu Ân không kiên nhẫn nhìn sang bên cạnh: "Thái y đâu rồi! Quay lại đây!"



Thái y vội vàng chen lên trước, hành đại lễ nói: "Vi thần bái kiến Vương gia."



Triệu Ân miễn cưỡng chống đỡ thân thể nói: "Chân bổn vương làm sao vậy?"



Bởi vì ánh mắt của hắn quá mức dọa người, thái y cũng có chút chần chừ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vương gia, chân người bị con ngựa khi hoảng sợ giẫm phải, hiện nay chỉ sợ..."



"Chỉ sợ?" Vẻ mặt Triệu Ân âm u, nói, "Nếu ngươi còn nói lời nào làm cho bổn vương không vui, bổn vương sẽ lấy mạng của ngươi."



Thái y trực tiếp quỳ xuống mặt đất không dám nói tiếp nữa.



Triệu Ân hiểu rõ, xem ra, chân của hắn không may lại giống như Tứ đệ rồi.



Hắn u ám cười cười, nhớ tới chuyện ngoài ý muốn của ngày ấy, trong đầu đang liên tục tìm kiếm dấu vết để lại. Hắn cảm giác được có gì đó không đúng, chỗ nào cũng không đúng, nhưng có tìm thì cũng không thấy điểm sơ hở, hắn giận quá thành cười, nụ cười này khiến Chu Tinh tan nát cõi lòng.



"Vương gia, đều do thiếp thân, là lỗi của thiếp thân, nếu như không phải vì cứu thiếp thân, Vương gia cũng sẽ không biến thành như vậy..." Chu Tinh khóc không thành tiếng.



Triệu Ân nhìn sang, tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Nhưng lúc này, nếu như chân của hắn nhất định không thể khỏi hẳn, thì hắn càng cần đến Chu đại phu, hắn đã vì bảo vệ Chu Tinh mà trả giá nhiều như vậy, hiện tại không thể lãng phí.



Kìm nén nỗi tức giận, Triệu Ân nghiêm túc nói: "Không sao, nàng không sao là tốt rồi."



Chu Tinh càng tự trách, bộ dạng này lọt vào trong mắt Triệu Ân, cũng coi như có chút an ủi.



Mạnh Nhu quỳ lẫn trong đám người, thấy bọn họ đối xử với nhau như thế, nhịn không được cười tự giễu.



Giống như mặc kệ ở nơi nào, luôn ra vẻ là một đôi ân ái trừ nàng ta ra.



Hết lần này tới lần khác chỉ có nàng ta không ai thương không ai đau lòng, trước kia ít nhất còn có mẫu thân, hiện tại thì sao?



Mẫu thân bởi vì Mạnh Uyển mà chết, bản thân không có khả năng tranh giành, lại không có con, tất cả mọi thứ là do ông trời đang đùa với nàng ta ư!



Bởi vì không phục, Mạnh Nhu bắt đầu không ngừng cầu kiến Thái tử phi, như Triệu Ân đã nói, tìm cơ hội gặp mặt Mạnh Uyển, câu dẫn Triệu Sâm.



Nhưng làm sao Mạnh Uyển có thể đồng ý được?


Triệu Sâm tạ ơn Hoàng Thượng, đi ra khỏi ngự thư phòng.



Ra cửa, chưa đi được bao lâu, trên đường đột nhiên xuất hiện một người.



"Tam ca." Triệu Thành đi tương đối chậm, Triệu Sâm kiên nhẫn chờ hắn bước tới, "Tam ca có sao không?"



Triệu Sâm gật đầu nói: "Không sao, đệ và Thụy Vương phi ở chung có ổn không?"



Triệu Thành thản nhiên nói: "Nàng ấy thuận theo, cũng coi như thoải mái."



"Vậy còn đệ?" Triệu Sâm nhìn hắn.



Triệu Thành trầm mặc một lúc mới nói: "Người đệ thích nhất đã mất rồi, về sau ở bên cạnh đệ là người nào, đã không còn quan trọng nữa."



Triệu Sâm nghẹn họng, nhìn hắn một lúc lâu, vỗ vỗ vai hắn, "Trong mấy huynh đệ, đệ giống Tam ca nhất."



Triệu Thành cười nói: "Tam ca đang khen ngợi đệ sao?"



Triệu Sâm lắc đầu: "Đệ xem, nếu là người khác, cho dù thân thiết đến mức nào, đều gọi ta một tiếng Thái tử, chỉ có đệ nguyện ý gọi ta là Tam ca."



Triệu Thành nói: "Do đệ không đủ lễ nghi, cũng không liên quan đến người khác."



Triệu Sâm cười cười: "Được rồi, trở về đi, Tam tẩu đệ đang một mình ở Đông Cung, ta nên trở về với nàng rồi."



Triệu Thành gật đầu, đưa mắt nhìn Triệu Sâm quay trở lại Đông Cung, đến lúc hắn trở lại Thụy Vương phủ, Ninh Khê đã đứng chờ ở cửa ra vào.



"Vương gia trở về rồi." Ninh Khê bước lên đón, khẽ nói, "Đoạn đường này Vương gia có lạnh lắm không?"



Triệu Thành lắc đầu, hai người cùng đi vào, Ninh Khê nói thẳng: "Hôm nay phụ thân đã tới đưa ít rượu ngon, nói là uống ấm người lại không say, Vương gia thử xem?"



Triệu Thành bỗng nhiên nói: "Tiểu Khê, gả cho ta, nàng có hối hận không?"



Ninh Khê ngây người, một lát sau mới nói: "... Trước kia ta cũng khá tuyệt vọng."



Triệu Thành điềm đạm cười.



Ninh Khê nói tiếp: "Có điều hiện tại cảm thấy rất ổn, mọi chuyện cũng đã khác đi."



***



Tới gần năm mới, cái lạnh bắt đầu xuất hiện, loại lạnh lẽo này tràn ngập Hiền Vương phủ và hoàng cung, lại chưa từng tràn đến chỗ khác.



Cho đến năm mới, bụng Mạnh Uyển cũng hơn ba tháng rồi, lờ mờ có thể thấy được bụng nhô ra.



Đúng lúc này, nàng lại đi tìm Vân Thủy đại sư, lần này Triệu Sâm đi cùng nàng.