Tam Công La Mật Quyền
Chương 56 : Xuất thế tại đất người
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
Triệu Quốc Huân chia tay vợ và con trai, để lên đường cùng Lôi An Lộc vào phương nam tiếp tục hoàn thành sứ mệnh mệnh của đại thánh phó thác . Ông dặn dò:
- ta đi chuyến này khó hẹn ngày trở lại, sau này có nếu một nữ tôn gọi ta là thúc thúc đến nương nhờ tá túc, nàng hãy thay ta mà chăm sóc cô ấy
Ông quay sang Huy đang bịn rịn nhìn cha, giọng đầy triều mến:
- giờ con đã là trụ cột của Du Lang sơn trang, hãy chứng tỏ đạo quân tử trong đối nhân xử thế làm rạng danh tông đường nhé
Du khiết Tâm gương mặt nước mắt lăn dài, tiễn biệt phu quân đăng trình. Hai mái đầu tóc đà phơi sương, mà tình tứ như mới vừa đôi mươi trông thật đáng ngưỡng mộ
Huân vừa xuống chân núi đã gặp ngay An Lộc, ông cất giọng:
- đệ tử mau chóng cùng ta vào nam một chuyến
Trên tay Lộc là một cục đá, nhưng phép độn giáp làm Lộc cứ ngỡ là lệnh phù, nên Lộc còn cố chấp:
- lệnh phù thái thú ở đây, lão đừng vô lễ nhé
- chỉ là một hòn đá, sao gọi là lệnh phù được chứ?
Lộc nhìn kỹ thì đúng là hòn đá, bèn quỳ xuống:
- đệ tử có mắt như mù không thấy thái sơn cuối mong sư phụ gia ân điểm nhãn
Huân cười rung chòm râu bạc trắng, ông thoan thai đi từ từ đi đến chỗ Lộc:
- ta hãy nhanh chân vào kinh thành Phật Thệ, chớ nên chần chừ làm lỡ cơ duyên
Hai thầy trò vừa đi đường, vừa hàn huyên về đạo tiên. Lộc trả lời trôi chảy các phép tu, Huân rất lấy làm hài lòng. Chẳng mấy chốc Phật Thệ đã hiện ra trước mắt
Phủ chánh phi nương nương nằm sát bên hành cung hoàng đế nên được canh phòng rất cẩn trọng. Huân tiến về phía cổng bảo tên lính gác:
- ngươi vào bẩm báo lại chánh phi nương nương rằng có thúc thúc từ Cửu Chân đến thăm
Nhìn Huân dáng người đạo mạo tựa tiên ông, đi cạnh một người nhỏ choắt và đen đúa. Tên lính không khỏi cười phì, hắn bị Lộc trừng mắt nên hoảng sợ chạy vào trong bẩm báo lung tung.
Chánh phi đang ở thư phòng đọc tấu chương cho Khu Liên nghe, thấy dáng điệu tên lính không bình thường bèn hỏi:
- có việc chi khẩn cấp hãy nói mau
- dạ bẩm nương nương ngoài kia có hai người, một người tóc bạc trắng và một người tướng mạo cổ quái xưng là thúc thúc xin được cầu kiến ạ
Triệu thị chau mày suy nghĩ, rồi tỏ ra mừng rỡ. Nàng nói:
- mời họ vào sảnh đợi, ta hầu việc hoàng thượng xong rồi sang tiếp đón họ sau
Triệu phi nhìn long nhan đôi mắt long lanh nói:
- thần thiếp thất lạc nơi đất khách gần như cả một đời, thúc thúc ở quê nhà sang tận đây thăm chắc đa phần do người La mật báo tin. Thiếp không ngờ mình còn có diễm phúc gặp lại quyến thuộc. Tới đó thì Triệu thị châu sa lã chã, Khu Liên vội an ủi:
- ta tới giờ mới có dịp gặp quốc trượng thật sự cũng tò mò, hãy mở một buổi yến để ta chiêu đãi người nhé
Triệu thị cung kính:
- tạ ân hoàng thượng đoái hoài, thiếp vô cùng xúc động trước thịnh tình bệ hạ gia ân. Thần thiếp xin cáo lui để đón thúc thúc đây
Cuộc hạnh ngộ đầy đủ cung bậc cảm xúc, hờn tủi, vui mừng và nhiều nước mắt. Triệu thị nhìn sang phía Lộc đang chứng kiến cuộc đoàn viên hỏi:
- người này là ai vậy thúc
- à đó là đệ tử ta tên Lôi An Lộc
Lộc vội vàng cuối chào, Triệu thị cũng nghiêng mình đáp tạ.
Mới tuần trước đây y là một con người khác hẳn, đọc giả đang hoài nghi vì sao Lộc lại quay đầu với Nhiếp nhanh chóng đến vậy. Bởi trong giấc ngủ nơi miếu linh thần, Lộc đã được chính linh thần điểm chỉ sự thật về những điều xấu xa mà Sĩ Nhiếp đang đại diện. Những gì được gọi là tinh hoa của Hoa Hạ đều có bóng dáng trí tuệ của tộc Rồng Tiên. Người Hoa Hạ không muốn bị cho là kẻ cắp đã nhẫn tâm dùng bạo lực quân sự để chà đạp lên sự thật, tàn phá nền văn hiến mang dấu ấn Rồng Tiền
Nó như một vòng luẩn quẩn khi thống trị một dân tộc khác bằng bạo lực , thì chính Hoa Hạ lại phải mang gông nô lệ bởi những dân tộc khác tàn bạo hơn, rồi cũng phải chịu đọa đày và thống khổ vô biên cùng cực
Lối thoát cho những ai đã đi vào mê chướng chà đạp lên số phận một dân tộc là mau mau tự cứu lấy mình, trả về cho họ những gì trước đây họ sở hữu, thì mới có được sự cứu rỗi tâm hồn
Tâm thế lúc ra đi như viên đá cuội không mải mai với địa vị quyền lực, ra đi như một chuyến về nguồn, cầu tha lực cho trí tuệ trở về chốn vô ưu
Buổi yến diễn ra nhẹ nhàng, chỉ vài món đơn sơ. Huân ra mắt Khu Liên xong vội vàng cáo từ. Huân trao cho Triệu thị một cái thẻ ngà voi khắc chữ Du Lang trang chủ rồi dặn dò Triệu thị:
- chỉ không lâu nữa đâu minh chúa sẽ giáng thế, ngài mượn Lâm Ấp giáng trần ý muốn giang sơn sau này con cháu sẽ mở rộng lớn gồm thâu cả cõi phương nam. Khi đó hãy lui về Du Lang sơn trang mà quy ẩn
Khi hai thầy trò ra khỏi thành Phật Thệ, Huân quay sang đệ tử nói:
- Khu Liên sẽ băng hà khi minh quân hạ phàm, ta phải nhanh chân mới mong hoàn thành đại sự
Lộc bán tin bán nghi, y biết sư phụ giỏi nhưng giỏi đến mức đoán một người đang khỏe mạnh và được bảo vệ tối đa như Khu Liên hoàng đế băng di quả là điều quá sức tưởng tượng
Càng về sâu xuống phía nam sự trù phú càng đậm nét, cư dân đông đúc người qua lại mua bán tấp nập . Hai người phải cải trang thành người buôn gia súc để tránh ánh mắt tò mò của bọn lính canh. Lộc rất thích thú khi sư phụ đồng ý đi thuyền ngoạn cảnh, thuyền cứ mênh mang trên sông nước hiền lành chẳng mấy chốc đã tới được Phệ Đà
Trời đất như ngưng tụ, giữa tháng ba mà hừng quang sáng cả một góc trời. Lộc mặt tái đi khi thấy đội kỵ binh hoàng gia cầm đạo kỳ đen trắng đi nước đại hướng về thành. Vậy là lời chiêm đoán của sư phụ ứng nghiệm. Hoàng đế Khu Liên băng hà, tiếng tù và nổi lên mỗi lúc càng dồn dập, dân chúng trong thành nhốn nháo chuẩn bị hành chế trong những ngày hoàng đế sa băng
-
- ta đi chuyến này khó hẹn ngày trở lại, sau này có nếu một nữ tôn gọi ta là thúc thúc đến nương nhờ tá túc, nàng hãy thay ta mà chăm sóc cô ấy
Ông quay sang Huy đang bịn rịn nhìn cha, giọng đầy triều mến:
- giờ con đã là trụ cột của Du Lang sơn trang, hãy chứng tỏ đạo quân tử trong đối nhân xử thế làm rạng danh tông đường nhé
Du khiết Tâm gương mặt nước mắt lăn dài, tiễn biệt phu quân đăng trình. Hai mái đầu tóc đà phơi sương, mà tình tứ như mới vừa đôi mươi trông thật đáng ngưỡng mộ
Huân vừa xuống chân núi đã gặp ngay An Lộc, ông cất giọng:
- đệ tử mau chóng cùng ta vào nam một chuyến
Trên tay Lộc là một cục đá, nhưng phép độn giáp làm Lộc cứ ngỡ là lệnh phù, nên Lộc còn cố chấp:
- lệnh phù thái thú ở đây, lão đừng vô lễ nhé
- chỉ là một hòn đá, sao gọi là lệnh phù được chứ?
Lộc nhìn kỹ thì đúng là hòn đá, bèn quỳ xuống:
- đệ tử có mắt như mù không thấy thái sơn cuối mong sư phụ gia ân điểm nhãn
Huân cười rung chòm râu bạc trắng, ông thoan thai đi từ từ đi đến chỗ Lộc:
- ta hãy nhanh chân vào kinh thành Phật Thệ, chớ nên chần chừ làm lỡ cơ duyên
Hai thầy trò vừa đi đường, vừa hàn huyên về đạo tiên. Lộc trả lời trôi chảy các phép tu, Huân rất lấy làm hài lòng. Chẳng mấy chốc Phật Thệ đã hiện ra trước mắt
Phủ chánh phi nương nương nằm sát bên hành cung hoàng đế nên được canh phòng rất cẩn trọng. Huân tiến về phía cổng bảo tên lính gác:
- ngươi vào bẩm báo lại chánh phi nương nương rằng có thúc thúc từ Cửu Chân đến thăm
Nhìn Huân dáng người đạo mạo tựa tiên ông, đi cạnh một người nhỏ choắt và đen đúa. Tên lính không khỏi cười phì, hắn bị Lộc trừng mắt nên hoảng sợ chạy vào trong bẩm báo lung tung.
Chánh phi đang ở thư phòng đọc tấu chương cho Khu Liên nghe, thấy dáng điệu tên lính không bình thường bèn hỏi:
- có việc chi khẩn cấp hãy nói mau
- dạ bẩm nương nương ngoài kia có hai người, một người tóc bạc trắng và một người tướng mạo cổ quái xưng là thúc thúc xin được cầu kiến ạ
Triệu thị chau mày suy nghĩ, rồi tỏ ra mừng rỡ. Nàng nói:
- mời họ vào sảnh đợi, ta hầu việc hoàng thượng xong rồi sang tiếp đón họ sau
Triệu phi nhìn long nhan đôi mắt long lanh nói:
- thần thiếp thất lạc nơi đất khách gần như cả một đời, thúc thúc ở quê nhà sang tận đây thăm chắc đa phần do người La mật báo tin. Thiếp không ngờ mình còn có diễm phúc gặp lại quyến thuộc. Tới đó thì Triệu thị châu sa lã chã, Khu Liên vội an ủi:
- ta tới giờ mới có dịp gặp quốc trượng thật sự cũng tò mò, hãy mở một buổi yến để ta chiêu đãi người nhé
Triệu thị cung kính:
- tạ ân hoàng thượng đoái hoài, thiếp vô cùng xúc động trước thịnh tình bệ hạ gia ân. Thần thiếp xin cáo lui để đón thúc thúc đây
Cuộc hạnh ngộ đầy đủ cung bậc cảm xúc, hờn tủi, vui mừng và nhiều nước mắt. Triệu thị nhìn sang phía Lộc đang chứng kiến cuộc đoàn viên hỏi:
- người này là ai vậy thúc
- à đó là đệ tử ta tên Lôi An Lộc
Lộc vội vàng cuối chào, Triệu thị cũng nghiêng mình đáp tạ.
Mới tuần trước đây y là một con người khác hẳn, đọc giả đang hoài nghi vì sao Lộc lại quay đầu với Nhiếp nhanh chóng đến vậy. Bởi trong giấc ngủ nơi miếu linh thần, Lộc đã được chính linh thần điểm chỉ sự thật về những điều xấu xa mà Sĩ Nhiếp đang đại diện. Những gì được gọi là tinh hoa của Hoa Hạ đều có bóng dáng trí tuệ của tộc Rồng Tiên. Người Hoa Hạ không muốn bị cho là kẻ cắp đã nhẫn tâm dùng bạo lực quân sự để chà đạp lên sự thật, tàn phá nền văn hiến mang dấu ấn Rồng Tiền
Nó như một vòng luẩn quẩn khi thống trị một dân tộc khác bằng bạo lực , thì chính Hoa Hạ lại phải mang gông nô lệ bởi những dân tộc khác tàn bạo hơn, rồi cũng phải chịu đọa đày và thống khổ vô biên cùng cực
Lối thoát cho những ai đã đi vào mê chướng chà đạp lên số phận một dân tộc là mau mau tự cứu lấy mình, trả về cho họ những gì trước đây họ sở hữu, thì mới có được sự cứu rỗi tâm hồn
Tâm thế lúc ra đi như viên đá cuội không mải mai với địa vị quyền lực, ra đi như một chuyến về nguồn, cầu tha lực cho trí tuệ trở về chốn vô ưu
Buổi yến diễn ra nhẹ nhàng, chỉ vài món đơn sơ. Huân ra mắt Khu Liên xong vội vàng cáo từ. Huân trao cho Triệu thị một cái thẻ ngà voi khắc chữ Du Lang trang chủ rồi dặn dò Triệu thị:
- chỉ không lâu nữa đâu minh chúa sẽ giáng thế, ngài mượn Lâm Ấp giáng trần ý muốn giang sơn sau này con cháu sẽ mở rộng lớn gồm thâu cả cõi phương nam. Khi đó hãy lui về Du Lang sơn trang mà quy ẩn
Khi hai thầy trò ra khỏi thành Phật Thệ, Huân quay sang đệ tử nói:
- Khu Liên sẽ băng hà khi minh quân hạ phàm, ta phải nhanh chân mới mong hoàn thành đại sự
Lộc bán tin bán nghi, y biết sư phụ giỏi nhưng giỏi đến mức đoán một người đang khỏe mạnh và được bảo vệ tối đa như Khu Liên hoàng đế băng di quả là điều quá sức tưởng tượng
Càng về sâu xuống phía nam sự trù phú càng đậm nét, cư dân đông đúc người qua lại mua bán tấp nập . Hai người phải cải trang thành người buôn gia súc để tránh ánh mắt tò mò của bọn lính canh. Lộc rất thích thú khi sư phụ đồng ý đi thuyền ngoạn cảnh, thuyền cứ mênh mang trên sông nước hiền lành chẳng mấy chốc đã tới được Phệ Đà
Trời đất như ngưng tụ, giữa tháng ba mà hừng quang sáng cả một góc trời. Lộc mặt tái đi khi thấy đội kỵ binh hoàng gia cầm đạo kỳ đen trắng đi nước đại hướng về thành. Vậy là lời chiêm đoán của sư phụ ứng nghiệm. Hoàng đế Khu Liên băng hà, tiếng tù và nổi lên mỗi lúc càng dồn dập, dân chúng trong thành nhốn nháo chuẩn bị hành chế trong những ngày hoàng đế sa băng
-