Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 105 : Gian tình (4)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Dưới sự hộ tống của Khâu Đức, nhóm người chúng ta tiến vào trong Miện Trì thành .



Đây là một trọng trấn quan trọng nơi biên giới, thường xuyên có chiến hỏa, những vết thương trước mắt thật sự là rõ ràng, đi trên tuyến đường chính trong thành mà thấy rất ít người kinh doanh hoặc bán hàng rong .



Khâu Đức sóng vai đi với ta giới thiệu những địa danh đã đi qua .



Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng ta có một nỗi khổ không nói nên lời, tường thành cháy đen, nhà cửa tàn tạ .



Mỗi một chỗ hư hỏng lại giống như một vết thương trên người của ta trong tiềm thức, ta đã coi Đại Khang là vật riêng của mình, nó chỉ cần đau ở đâu là ta cảm nhận được ở đó .



Tiệc rượu tuy rằng phong phú, thế nhưng ta đã mất đi sự nhiệt tình, rượu ngon mà giống như máu của các tướng sĩ .



Chỉ có tới mảnh đất này, ta mới cảm nhận sự được yêu thương của ta dành cho nó .



Hôm nay Đại Khang đã thương tích đầy mình, một cảm giác gấp gáp tràn ngập trong trái tim của ta . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Khâu Đức cung kính nói :



"Nơi nghỉ chân của Bình vương điện hạ ty chức đã an bài thỏa đáng, mong người ở Miện trì thành thêm mấy ngày. "



Ta lắc đầu nói :



"Sáng sớm ngày mai ta phải rời khỏi đây, ngươi phái một chi đội năm nghìn người hộ tống ta trở lại Khang Đô. "



"Năm nghìn?"



Khâu Đức ngẩn ra, quân đội của cả tòa Miện trì thành này mới có 3 vạn, trong khi đó ta há mồm đã nói ra con số năm nghìn người .



"Không được sao?"




"Ta có thể làm được, thì con nhất định có thể làm được, ta tin tưởng con, chuyện con làm còn tốt hơn ta!"



Người đưa tay mở tấm địa đồ mà ta đã in sâu vào trong óc, nói :



"Dận Không, con nhớ kỹ mảnh đất này, đây mới là lãnh thổ của Đại Khang, nó là một quá khứ huy hoàng, con thân là con cháu của Long thị, con không thể để nó bị mất. "



Ta không nói một câu nào, chỉ có mỗi cách gật đầu liên tục .



Phụ thân của ta nhẹ nhàng vỗ vai ta, nói :



"Con phải quên cừu hận, vì cừu hận sẽ ảnh hưởng tói sự phán đoán, vĩnh viễn con phải nhớ kỹ, Đại Khang mới là mục đích của con. "



Mẫu thân ta mặc một bộ y phục màu trắng, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau phụ thân ta, mẫu thân mỉm cười nhìn phụ tử chúng ta, cổ họng ta nghẹn lại, chưa bao giờ ta có được tình cảm như thế này .



Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta, dùng khẩu khí quen thuộc oán trách :



"Đứa nhỏ này, chiếu cố tốt mình. "



Ta nắm lấy hai bàn tay của hai người để vào trong ngực của mình, mong khoảnh khắc này có thể vĩnh hằng .



Thân ảnh của hai người nhạt nhòa trong làn mưa bụi, trước mắt ta lúc này chỉ còn có mỗi nước mưa thê lương .



Tiếng sóng vẫn như cũ, tiếng gió vẫn như xưa, ta trịnh trọng quỳ lạy ở trên con đê, sau đó ôm lấy vò rượu bên người, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch .



Ta toàn lực ném vò rượu xuống dòng sông sóng nước cuồn cuộn, ngửa đầu hét một tiếng điên cuồng từ trong nội tâm .



Ta sống không phải vì báo thù, ta sống để lấy lại những gì thuộc về ta .