Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 129 : Dối trời (4)
Ngày đăng: 03:17 20/04/20
Ta mỉm cười nói :
"Phụ hoàng vẫn luôn lo lắng, đây là lần đầu hài nhi nạp phi, nên phải làm cho long trọng, cho nên phải để cho hài nhi tự mình tới mời nương nương. "
Câu trả lời của ta vô cùng xảo diệu, có ý đề cao địa vị của nàng ở trong cung .
Đôi mi thanh tú của Tĩnh Đức phi nhăn lại, nói :
"Thế nhưng. .. Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên đau đầu vô cùng, sợ rằng ngày mai không cách nào tham gia được. .. "
Trong lòng ta âm thầm mắng một câu, nghe được Hâm Đức hoàng đế cải biến chủ ý, nữ nhân này lại thay đổi chủ ý làm khó, định để lão tử cầu xin ngươi phải không?
Ta biểu hiện cực kỳ chân tình, nói :
"Hài nhi thật tình mong muốn nương nương có thể tham gia hôn lễ, Dận Không từ nhỏ đã mất mẫu thân, nếu như không có nương nương nhiều năm qua chiếu cố, thì sao có thể có hài nhi ngày hôm nay, ở trong lòng hài nhi từ lâu đã coi nương nương chính là mẫu thân của mình rồi. "
Ta cố gắng nói những lời không thật để cảm động Tĩnh Đức phi, mắt của nàng hơi có chút đỏ lên, sau đó nước mắt thánh thót rơi xuống, run giọng nói :
"Dận Không, khó mà có người có tâm ý như ngươi, ngươi yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ tham gia đại hôn của ngươi. "
Rời khỏi Vĩnh Thọ cung, khi đi qua Ngự hoa viên, ta nhìn thấy Trân Phi đang vô cùng kinh hoảng, nàng nhìn thấy ta giống như nhìn thấy một cứu tinh, hét lớn :
"Dận Không. .. ngươi. .. phụ hoàng ngươi đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi. .. "
Ta lớn tiếng nói :
"Còn không mau triệu thái y vào trong điện!"
Trân Phi nước mắt rơi như mua, nói :
"Đã phái người đi rồi. "
Ta không nhiều lời với nàng, xoay người chạy về hướng Dưỡng Tâm Điện, hai gã cung nữ một trái một phải đang nâng Hâm Đức hoàng đế, sắc mặt hắn tái xanh, thân thể không ngừng run lên .
Lúc Lô chân nhân nghe nói Hâm Đức hoàng đế thổ huyết, đã đánh ngất tiểu thái giám, đợi khi hắn tỉnh lại, thì chẳng biết đã đi đâu, chắc chắn là đã đem vàng bạc chạy ra khỏi cung rồi .
Hâm Đức hoàng đế giận dữ nói :
"Cái tên phương sĩ (những người cầu tiên đạo) vô liêm sỉ này, lại dám can đảm khi quân, thị vệ trong cung nhiều như vậy, hắn có thể ra khỏi cung hay sao?"
Trân Phi nhắc nhở :
"Bệ hạ chớ quên, người từng ban cho hắn một cái Long bài có quyền tự do ra vào cung. "
Hâm Đức hoàng đế cắn răng nghiến lợi nói :
"Truyền ý chỉ của trẫm, bắt tất cả phương sĩ họ Lô lại. "
Hiện giờ tức giận đã xông lên đầu hắn, có khuyên bảo cũng không ăn thua .
Lúc này tiểu thái giám đã mời Chu Độ Hàn quay lại, bảo hắn bắt mạch rồi bốc thuốc một lần nữa .
Ta dặn cung nữ thái giám bên cạnh Hâm Đức hoàng đế không được đem tình hình nói ra ngoài, để tránh cho đám hoàng tử, phi tần, quấy rầy Hâm Đức hoàng đế nghỉ ngơi .
Sau khi uống thuốc, Hâm Đức hoàng đế dần trở lại bình thường .
Từ ánh mắt của Chu Độ Hàn có thể nhận ra, hắn vô cùng cảm kích với hành động của ta ngày hôm nay .
Hâm Đức hoàng đế nói :
"Dận Không, trẫm hiện giờ đã không có chuyện gì, ngươi mau trở về chuẩn bị hôn sự đi. "
Ta sao có thể buông tha cơ hội biểu hiện tốt thế này, chân thành tha thiết nói :
"Sự an khang của phụ hoàng là trên hết, những thứ khác đều không trọng yếu, đêm nay hài nhi túc trực bên cạnh giường của phụ hoàng. "