Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 16 : Tiên Cơ (thượng+trung+hạ)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Dận Không cùng Trần Tử Tô cùng ngồi xuống, bàn luận chuyện thiên hạ cổ kim, bất tri bất giác trời đã gần sáng, cả hai đồng thời ngáp một cái, sau đó nhìn nhau cười ha hả



-Tiên sinh cùng ta nên đi sớm một chút



Dận Không đề nghị nói



Trần Tử Tô lắc đầu nói:



-Bình vương điện hạ nên một mình đi thôi, Tử Tô còn muốn chiếu cố cho nội tử. Hơn nữa, trong cung đêm nay sợ rằng xảy ta nhiều biến hoá, Bình vương nên quan tâm một chút.



Trần Tử Tô dặn dò nói:



-Hoàng hậu cùng thái tử tranh đấu, nắm giữ mấu chốt là chỉ có một người, chính là tướng quốc Tiết An Triệu, nếu khống chế được Tiết An Triệu, có thể dễ dàng khống chế được cục diện. Tiết An Triệu người này mặc dù tâm cơ hơn người, trung thành cẩn cẩn, nhưng lại có một điểm yếu



Dận Không cung kính nói:



-Tiên sinh chỉ bảo!



Trần Tử Tô nói:



-Sau khi phu nhân của Tiết An Triệu mất đi, phụ tử tướng quốc sống nương tựa lẫn nhau, nắm giữ Tiết Vô Kị, thì dễ dàng khống chế được Tiết An Triệu, hoàng hậu hẳn đã nhìn ra điểm này, nên cố gắng lợi dụng việc hôn sự, để quan hệ với Tiết An Triệu. Nếu làm mạnh tay hơn một chút, có thể cục diện cuối cùng có tác dụng



Dận Không im lặng thụ giáo xong, mới hướng Trần Tử Tô nói lời từ biệt



Dận Không đánh xe của Kỳ vương hướng hoàng cung chạy tới, trên đường đi lại trùng hợp gặp Tiền Tứ Hải, hắn liền giơ tay ngừng xe lại, lộ ra cái bụng to tròn, miệng cười nói:



-Bình vương điện hạ quả là có nhã hứng, cư nhiên tự mình đánh xe vào sáng sớm



Dận Không cười nói:



-Dận Không tài lực không có, không còn có cách gì khác hơn là phải tự lực cánh sinh.



-A a!Bình vương mới sáng sớm đã khóc với ta, không phải muốn ta mời ngài dùng điểm tâm sớm hay sao



Tiền Tứ Hải nói xong, tay chỉ về phía một tửu điếm có tên là Đức Hưng Lâu, nói tiếp:



-Ta hẹn Bách Hoa lâu Mộ Dung lão bản gặp nhau ở đây, Bình vương nếu nguyện ý, xin mời cùng ta đến đó



Nghĩ đến Mộ Dung Yên Yên phong thái kiều diễm, hắn không khỏi động lòng. Bây giờ sắc trời còn sớm, nếu đi Tần cung cũng không thể gặp Tinh hậu, vừa vặn thừa cơ hội đang đói bụng, ăn no một phen



Dận Không đem xe ngựa giao cho mã phu của Tiền Tứ Hải, rồi sóng vai cùng hắn đi vào Đức Hưng lâu



Dận Không chỉ biết Đức Hưng lâu nổi tiếng là thịt nướng, nhưng không nghĩ tới cảnh sắc sáng sớm tại đây cũng có chút đặc sắc



Tiền Tứ Hải cùng Dận Không ngồi trên lầu hai dựa vào cửa sỗ nhàn nhã ngồi xuống, từ vị trí này có thể nhìn thấy cảnh tượng của ngã tư chính của Đại Tần



Mộ Dung Yên Yên chưa đến, nên hai người không thể làm gì khác hơn là uống trà chờ đợi, Dận Không bảo tiểu nhị đem tới một chậu nước nóng, hắn rữa mặt qua loa một chút.



Tiền Tứ Hải cười nói:



-Bình vương tối hôm qua phong lưu khoái hoạt nơi nào?



Dận Không lau khô nước trên mặt, ngồi xuống nói:



-Tối hôm qua, ta cùng với một vị bằng hữu nói chuyện phiếm suốt đêm, nào có chuyện khoái hoạt như Tiền lão bản tưởng tượng.



Tiền Tứ Hải nói:



-Tiền mỗ tối qua có nghe được bệnh tình của Tần đế có chuyển biến xấu, Bình vương có nghe được tin tức gì không?



Dận Không uống một ngụm trà, chầm chậm nói:



-Tần đế hồng phúc tề thiên, khẳng định không có chuyện gì, Tiền lão bản cần gì tin những lời đồn đại đó.



Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:



-Không có lửa, vị tất có khói, cả Tần đô ai không biết Tần đế ,ngày một ngày hai sẽ băng hà.



Dận Không nhìn bốn phia, làm ra vẻ kinh hoàng, thấp giọng nói:



-Tiền lão bản đừng có nói lung tung, những lời này để kẻ khác nghe được sợ rằng có điều không hay.



Tiền Tứ Hải cười giảo hoạt, nói:



-Bình vương xem ra không coi Tiền mỗ là bằng hữu.



Dận Không a a cười nói:



-Tiền lão bản là phú thương địch quốc, lại vừa là hồng nhân trong mắt thái tử, Dận Không có nằm mơ cũng không dám vươn cao đến như vậy.



Tiền Tứ Hải cười cười, tay sờ hàm râu, miệng nói:



-Bình vương lại giễu cợt ta rồi, ngôi hoàng đế chỉ cần một ngày chưa có đăng cơ, thì cũng chưa biết chắc là ai ngồi vị trí đó.



Tiền Tứ Hải lấy ra hai tấm ngân phiếu, lặng lẽ đưa cho Dận Không, liếc nhìn thấy chừng năm vạn lượng, Dận Không lẵng lặng thu nhận.



Tiền Tứ Hải nói:



-Chuyện diêm trường, nhờ Bình vương hỗ trợ



Dận Không thầm nghĩ, xem ra Tinh hậu đã đem Điền thị diêm trường quyền kinh doanh giao cho hắn



-Chúc mừng Tiền lão bản!



Tiền Tứ Hải nói:



-Qua hai ngày nửa, ta phải rời khỏi Tần đô đến Tế Châu tiếp quản diêm trường. Trước khi đi ta có việc nhờ Bình vương bẩm báo với hoàng hậu.



Tiền Tứ Hải quả nhiên là không có tự nhiên mà xuất ra ngân lượng



-Tiền lão bản có việc gì cần phân phó, chỉ cần Dận Không có thể làm được, nhất định tận sức



Tiền Tứ Hải cười nói:



-Việc này đối với Bình vương, một điểm cũng không khó khăn, ta muốn hoàng hậu hạ lệnh đặc xá miễn tội cho nguyên tổng quản diêm trường Điền thị Từ Đạt



Dận Không không biết nhân vật Từ Đạt này như thế nào, bất quá có thể khiến Tiền Tứ Hải xem trọng, khẳng định là không phải là người tầm thường



Tiền Tứ Hải nói:



-Người này bởi vì toàn gia Điền thị mắc trọng tội mà liên luỵ, bây giờ vẫn còn trong đại lao quan phủ tại Tế Châu, chỉ cần hoàng hậu mở miệng, hẳn là không vấn đề gì



Dận Không gật đầu nói:



-Dận Không sẽ hướng hoàng hậu bẩm báo việc này.



Tiền Tứ Hải đột nhiên cười đứng dậy, Dận Không xoay người lại nhìn,



thì ra Mộ Dung Yên Yên xuất hiện



Mộ Dung Yên Yên không nghĩ tới Dận Không lại ở chổ này, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn hắn mỉm cười



Tiền Tứ Hải ân cần kéo ghế mời nàng ngồi, vừa ngồi xuống, Mộ Dung Yên Yên liền nói:



-Yên Yên nghe được tin tức, Tiết tướng quốc tập hợp các vị lão thần vào cung, chỉ sợ là vì chuyện lập tân quốc quân



Nàng nói lời này, mục đích rõ ràng là nói với Dận Không



Tiền Tứ Hải nói:



-Tiết An Triệu bây giờ địa vị khác xưa, chẳng những là tướng quốc Đại Tần, mà còn là gia gia tương lai của cửu công chúa, hoàng hậu đối với hắn phải kiêng kị vài phần



Dận Không thầm nghĩ: " Tiết An Triệu quả nhiên không vì chuyện hôn sự mà thay đổi lập trường, bệnh tình của Tần đế chuyển biến, nhất định làm hắn hạ quyết tâm ủng hộ thái tử đăng cơ, lần này Tinh hậu sẽ bị áp lực cực lớn trước giờ chưa gặp phải



Nghĩ tới đây, Dận Không ngồi nữa, đứng dậy nói:
Đôi mắt Yên Lâm tràn đầy vẻ vui mừng, nhẹ nhàng nhéo hắn một cái, nói:



-Không nghĩ tới ngươi còn có chiêu này, so với Tiểu Đức Tử còn muốn tốt hơn àh, phải dứt khoát đem ngươi chém một đao cho vào cung làm thái giám hầu hạ bổn công chúa.



Dận Không cầm vai nàng nói:



-Nếu ta làm thái giam, cửu công chúa không cảm thấy mất mác àh?



Yên Lâm mặt đỏ bừng, xoay người nhìn hắn nói:



-Nếu từ lúc đầu, ta phế ngươi đi, thì đã không bị cái tên dâm tặc nhà ngươi khi nhục…



Dận Không ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng tháo dỡ sợi dây bên hông:



-Công chúa nếu phế ta đi, thì làm sao biết trên nhân gian này lại có lạc thú hay ho như thế



Yên Lâm e thẹn nói:



-Ngươi muốn làm cái gì?



-Nô tài hầu hạ công chúa thay quần áo!



Nói xong, Dận Không giựt cái quần nàng xuống, hạ thân loã lồ trắng ngần hiện ra trước mắt.



Dận Không hôn vào cái gáy thơm tho của nàng, hai tay phía trước vuốt ve nhè nhẹ đôi nhủ hoa



Yên Lâm nhẹ giọng nói:



-Cái tên dâm tặc này, luôn nhân cơ hội khi dễ ta…



Nàng dựa hẳn vào người hắn, thả lỏng thân thể mặc kệ cho Dận Không khi dễ



Sau một hồi triền miên, Dận Không giúp Yên Lâm thay bộ cung trang màu đỏ, nàng trang điểm lai tỉ mỉ, trông càng toát ra vẻ động lòng người, Dận Không đem bình " Thất nhật tuý" giao cho nàng, miệng nói:



-Nhớ là chỉ bắt giữ, không được cho liều lượng nhiều, ngàn vạn lần không được lấy mạng hắn



Yên Lâm gật đầu, đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng, ngã vào lòng Dận Không, hắn tưởng nàng trong lòng khẩn trương, liền nhẹ giọng an ủi nói:



-Không cần sợ hãi, mọi việc đều nằm trong kế hoạch, khẳng định không thể thất bại



Yên Lâm nhẹ giọng nói:



-Ta không phải sợ…Ta chỉ sợ ngươi gạt ta….



Dận Không ôm chặt lấy thân hình nàng, ôn nhu nói:



-Nàng yên tâm, ta ẩn thân chổ này, nếu có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sẽ xuất nhiện bảo vệ nàng.



Kì thực, năng lực của hắn ngay cả Yên Lâm còn không đánh lại, như thế nào lại có thể bảo vệ nàng chứ?



Yên Lâm gật đầu, thâm tình nói:



-Ta tin ngươi….



Tiết Vô Kị đúng hẹn đi tới, Dận Không thay bộ y phục thái giám chờ đợi bên trong, chỉ cần Yên Lâm đắc thủ, hắn sẽ xông vào tiếp ứng nàng



Nhìn xuyên qua tấm màn che, Dận Không có thể thấy Tiết Vô Kị vẻ mặt đầy xuân ý đi vào, đôi mắt hắn ngơ ngác nhìn chăm chú thân thể Yên Lâm. Trong lòng Dận Không bổng nhiên dâng lên cảm giác ghen tức, bất tri bất giác, hắn đã xem Yên Lâm là người đàn bà của mình



Yên Lâm tỏ ra nét kiêu ngạo thường ngày, đối với Tiết Vô Kị vẫn biểu hiện như củ, Tiết Vô Kị tựa hồ sớm đã quen với thái độ của nàng, hắn mỉm cười nói:



-Cửu công chú cho người tìm Vô Kị chẳng hay có chuyện gì?



Yên Lâm bảo cung nữ dâng trà lên, trước mắt Dận Không là một màn quen thuộc, ngày đó nếu như không cảnh giác, nói không chừng Yên Lâm đã biến hắn thành thái giám



Tiết Vô Kị lại không có đề phòng như vậy, nhưng hắn chỉ uống một ngụm, liền buông chén trà xuống.



Yên Lâm lấy ra cái hộp gỗ đàn hương, đặt lên bàn, nhẹ giọng nói:



-Cái ngọc trâm này, trả lại cho ngươi



Tiết Vô Kị bối rối, cuốn quít nói:



-Đây là tín vật của gia phụ đưa cho công chúa, Vô Kị không thể thu hồi



Yên Lâm nói:



-Tối hôm qua, ta đã nhận ra, ngọc trâm này đối với ngươi vô cùng quan trọng, huống hồ Tiết tướng quốc có nói qua, đây là di vật của thân mẫu ngươi, vật quý trọng như thế sao ta lại nhận lấy được



Giọng nói Yên Lâm tỏ ra vô cùng thành ý, tôn trọng.



Dận Không sỡ dĩ chỉ cách cho Yên Lâm làm chuyện này, chính là làm cho Vô Kị phân tâm mà giảm bớt sự đề phòng



Tiết Vô Kị thấy Yên Lâm không phải muốn huỷ hôn, lúc này mới yên lòng, đem hộp gỗ một lần nữa để trước mặt nàng nói:



-Gia mẫu lúc lưu lại ngọc trâm này có nói, chính là …giao cho… thê tử tương lại của Vô Kị…



Tiết Vô Kị vừa nói, vừa lén liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Yên Lâm, thấy Yên Lâm không tức giận mới nói ra hết câu.



Yên Lâm thở dài, ôn nhu nói:



-Tiết hiệu uý chớ trách, Yên Lâm tối hôm qua, cũng không phải nhắm vào ngươi. Chỉ là từ nhỏ ta thích cuộc sống tự do, nên không hài lòng với việc làm lần này của hoàng hậu



Những lời này chính là do Dận Không dạy cho nàng, nhưng chính từ miệng Yên Lâm nói ra, rất dễ dàng nhận được đồng tình của đối phương



Tiết Vô Kị nói:



-Tai hạ rất thưởng thức tính cách độc lập của công chúa, công chúa yên tâm, Vô Kị nhất định không ép buộc công chúa phải gả cho taị hạ



Yên Lâm nhẹ nhàng cắn môi, giương đôi mắt đẹp nhìn Tiết Vô Kị nói:



-Tiết vệ uý có thể hiểu được Yên Lâm, Yên Lâm cảm thấy vui cùng vui vẻ



Âm thanh lộ ra nét ôn nhu, Dận Không nhịn không được cơn ghen nổi lên, nha đầu kia không phải biến giả thành thật chứ!



Tiết Vô Kị nhân cơ hôi, bộc lộ tình cảm của mình:



-Vô Kị mặc dù bất tài, nhưng một lòng một dạ với công chúa, có trời cao chứng giám. Hy vọng công chúa cho Vô Kị có cơ hội chứng tỏ mình



Yên Lâm đỏ mặt cười, tay cầm chén trà trên bàn lên, miệng nói:



-Đa ta Tiết vệ uý đã giúp Yên Lâm giãi đi phiền não, Yên Lâm dùng chén trà này để cảm tạ người.



Tiết Vô Kị gật đầu, nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch



Dận Không âm thầm thở dài một hơi, Yên Lâm cuối cùng cũng đã thành công



Yên Lâm nhẹ giọng nòi:



-Tiết vệ uý!Xin đợi chút, ta vào trong lấy vật này



Nàng xoay người đi vào trong, đôi mắt đẹp đầy vẻ đắc ý nhìn Dận Không đang núp sau màn che



Chợt nghe Tiết Vô Kị lớn tiếng nói:



-Công chúa…. Người…. Người đã bỏ trong trà thứ gì?



Yên Lâm nghe được tiếng hắn, liền nhanh chóng hướng bên trong chạy nhanh vào



Tiết Vô Kị cả giận nói:



-Ngươi cư nhiên… hạ độc.!



Thân hình Tiết Vô Kị lăng không bay lên, nháy mắt đã tới gần Yên Lâm, vươn tay chộp vào vai nàng, Yên Lâm rút đoản kiếm giấu bên hông, xoáy người hướng cánh tay Tiết Vô Kị chém tới