Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 175 : Kết bái (2)
Ngày đăng: 03:18 20/04/20
Nhã Khắc cười khổ nói :
"Cho dù ta có muốn, nhưng mà đi đâu tìm đồng cỏ bây giờ?"
Ta mỉm cười nói :
"Phía bắc Tuyên Thành có một đồng cỏ quanh năm hoang vu, tại sao huynh không tới đó?"
Nhã Khắc có chút run sợ nhìn ta :
"Huynh đệ, chúng ta không phải là con dân Đại Khang, làm gì có quyền chăn thả ở nơi đó?"
Ta ha ha cười nói :
"Vậy thì đại ca nói cho đệ biết, Xoa Tháp tộc thuộc về quốc gia nào?"
Nhã Khắc không cách nào trả lời được, hắn trầm mặc .
Ta đứng dậy đi tới dưới gốc cây đại thụ, vỗ vào thân cây nói :
"Người Hán thì sao? Người Hồ thì sao? Chỉ cần sinh ra trên thế giới này, thì ai nấy cũng có tự do, cũng có một vùng đất để sinh sống. "
Nhã Khắc theo ta đứng lên, ngưng thần lắng nghe lời ta nói .
"Trên đời này chẳng có quá nhiều quốc gia, mỗi vùng đất, mỗi đổng cỏ đều thuộc sở hữu chung của mọi người, chính vì chiến tranh mới làm cho những mảnh đất, đồng cỏ này chia năm xẻ bảy. "
Nhã Khắc nặng nề gật đầu .
Ta nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, trịnh trọng nói :
"Chúng ta nếu như đã kết bái thành huynh đệ, vậy thì Xoa Tháp tộc sao lại không thể sinh sống cùng với người Hán trên cùng một mảnh đất?"
Trong ánh mắt của Nhã Khắc hiện lên quang mang kích động .
Ta lớn tiếng nói :
"Đệ muốn biến đồng cỏ đấy thành thiên đường cho các huynh sinh sống, mọi người không có khoảng cách và giới hạn, cũng không có phân tranh. "
Nhã Khắc kích động nói :
"Huynh đệ, nói cho ta biết ta phải làm thế nào, đại ca sẽ toàn lực ủng hộ quyết định của đệ. "
Ta mỉm cười nói :
"Đại ca, lần này khi đệ về Đại Khang, sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, người nhất định đồng ý. "
Ngày thứ hai Nhã Khắc tự mình tiễn chúng ta tới chân núi Âm Sơn, với ta mà nói, lần tới Bắc Hồ này đã đạt được hiệu quả ngoài sự mong muốn .
"Buổi tối sao huynh có thể đoàng hoàng được cơ chứ. "
Ta thấy nàng e thẹn, trong lòng lại rung động, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào kia một cái .
Tuệ Kiều đỏ mặt đẩy ra ta nói :
"Huynh không sợ thủ hạ nhìn thấy sao. "
Ta cười nói :
"Đây là phủ đệ của ta, ngay cả quyền hôn người mình yêu cũng không có hay sao?"
Tuệ Kiều giữ lấy bàn tay của ta, không muốn cho ta tiếp tục làm loạn nữa, nàng nghiêm mặt nói :
"Xa Hạo tới rồi. "
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, không nghĩ tới chỉ một câu nói ở Khang Đô, đã làm cho hắn theo đuổi ta tới tận Tuyên Thành .
Tuệ Kiều nói :
"Muội đã nói rõ với hắn, nhưng mà hắn kiên quyết không rời khỏi nơi này, hắn muốn chờ huynh về nói chuyện một lần. "
Tuệ Kiều thở dài nói :
"Hắn vẫn chung tình với muội, vì muội mà hắn đã nhiều lần ám sát huynh. Lúc này khi biết muội còn sống trên đời, sự bế tắc trong lòng hắn vẫn không thể nào cởi được. "
Ta thấp giọng nói :
"Muội muốn ta đối với hắn như thế nào?"
Tuệ Kiều nói :
"Xa Hạo tuy rằng đã sám sát huynh, thế nhưng hắn bản thân cũng không phải người xấu, nếu như huynh chiều muội, thì hãy nói chuyện với hắn một lần, khuyên hắn rời khỏi nơi này, trở về Triều Tiên. "
Ta gật đầu nói :
"Muội yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này tốt. "
Tuệ Kiều dặn dò :
"Hăn đã từng có ân với muội, huynh ngàn vạn lần không nên thương tổn hắn. "
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói :
"Ta đáp ứng muội. "