Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 18 : Hiếp bách (trung)
Ngày đăng: 03:15 20/04/20
Nàng đứng dậy nói :
- Ngươi chuẩn bị, một chút nữa theo ta xuất cung đi làm một việc
Dận Không thầm ngạc nhiên, Tinh hậu lại ngay thời điểm này xuất cung, không biết vì chuyện trọng yếu gì?
Bóng đêm phủ xuống khắp nơi, Dận Không cùng Tinh hậu sóng vai ngồi trên xe ngựa, đây là lần đầu tiên, hắn ngồi ngang hàng với nàng. Tinh hậu khoát lên mình cái aó lông đen, càng làm nổi bật làn da trắng ngần, ánh mắt thâm thuý không thể nắm bắt ý nghĩ, loại phụ nữ như vậy làm cho lòng Dận Không cảm thấy vô cùng hấp dẫn
Tinh hậu vén màn xe lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài gió thổi vu vu, cảnh vật trong đêm tối trở nên mông lung mơ hồ
Nàng nhẹ giọng cảm thán :
- Đã lâu rồi, ta không có rời khỏi hoàng cung .
Dận Không im lặng, đối với nàng mà nói, dù là ở Tần cung hay toàn bộ cuộc sống, cả đời nàng cũng phải luôn cố gắng phấn đấu .
- Không khí bên ngoài so với hoàng cung quả nhiên khác biệt
Tinh hậu lộ ra nét cười yếu ớt, vẻ tuyệt đại phong tư làm cho hô hấp của Dận Không đình trệ lại
Xe ngựa chạy tới quán trà phía tây thành thì dừng lại, Dận Không bước xuống trước, sau đó cẩn thận đở Tinh hậu xuống xe, cầm bàn tay nhu mì, mềm mại, nội tâm hắn bổng bộc lộ cảm xúc vô cùng khó miêu tả
Trà xá trang trí vô cùng đơn sơ, tường đất, nền đất, trên tường ngoại trừ hai bức thư hoạ, ngoài ra không có gì. Hơn nữa, một khách nhân uống trà cũng không có, chỉ có một lão bản râu tóc bạc phơ đang dựa vào cây cột cạnh lò sưởi, nghiêng đầu lim dim .
Tinh hậu tựa hồ đối với nơi này có chút quen thuộc, trực tiếp hướng tấm rèm cửa đông đi vào
Bên trong gian phòng có một vị trung niên đang ngồi dựa vào cửa sổ, nhấm nháp nước trà, thấy Tinh hậu đi tới, liền đứng dậy khom người, Tinh hậu nhàn nhạt khoát tay áo, đi tới trước bàn ngồi xuống . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Người này cao lớn, tuấn vĩ, khuôn mặt đường đường chính chính, da tay trắng nõn, trên người mặc trường bào màu xám, ánh mắt thâm thuý khó dò. Từ ánh mắt cho đến bộ dáng, trắng bệch như đang mắc bệnh tạo nên vẻ cao thâm khó nắm bắt
Tinh hậu hướng hắn nói :
- Đại tướng quân quả nhiên nể mặt mũi ai da!
Dận Không thầm chấn động, chẳng lẻ đây là Tần quốc đại tướng quân Bạch Quỹ
Người nọ lạnh nhạt cười nói :
- Hoàng hậu tuyên triệu, vi thần không thể không đến. !
Dận Không đứng im lặng một bên, lúc này Tinh hậu mới giới thiệu Bạch Quỹ với hắn
- Dận Không! Vị này là Bạch Quỹ tướng quân .
Bạch Quỹ cung kính nói :
- Vi thần tuân mệnh
Tinh hậu xoay người hướng cửa đi ra, Bạch Quỹ mỉm cười nhìn Dận Không, hai mắt đầy thâm ý gật đầu, Dận Không nhìn hắn cười cười, rồi mới đi theo Tinh hậu
Lên xe ngựa, Tinh hậu có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói :
- Ta mệt mỏi, muốn nghĩ ngơi một chút, khi nào tới nhớ đánh thức ta .
Thần thái của nàng quả có chút mệt mỏi, tựa vào thành xe, nhanh chóng tiến vào mộng điệp, Dận Không nép sang một bên, tạo cho Tinh hậu chổ nghĩ rộng hơn, thân thể mềm mại của nàng một lúc liền lệch sang, trán nàng tựa vào vai hắn. Hơi thở nhàn nhạt mùi thơm nồng, hắn không nhịn được có chút phản ứng. Tinh hậu kiên cường, mưu kế thâm sâu, trong cơn ngủ say, vẻ nhu mì nữ tính hiện ra trước mắt Dận Không .
Mấy ngày qua, Tinh hậu quả thực đã lao tâm khổ tứ, Dận Không thầm cảm thán nhìn nàng, vẻ cao quý xinh đep bên ngoài, nét lo âu, tiều tuỵ lại ẩn sâu bên trong
Tiết Vô Kị đã trở thành vương bài trong tay Tinh hậu, lợi dung hắn có thể thay đổi lập trường của Tiết An Triệu. Bất quá nếu có Bạch Quỹ giúp đở, tai sao nàng không một mẻ bắt gọn nhóm người kia để trừ hậu hoạn?
Dận Không biết Tinh hậu nhất định còn có suy nghĩ khác, nàng không muốn cục diện huyết tẫy này xảy ra, khẳng định còn có ý đồ khác
Chiếc áo khoát màu đen có chút trề xuống, trên cao nhìn xuống có thể thấy được bờ vai mượt mà của nàng, Dận Không yên lặng hít một hơi, cố gắng nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn không sao thoát khỏi cám dỗ trước mặt
Tinh hậu nhẹ nhàng ê a một tiếng, trán nàng tại vai hăn ma sát qua lại, điều nguy hiểm xảy ra là cánh tay nàng lúc say ngủ vô tình đặt vào vị trí mẫn cảm nơi hạ thân hắn
Dận Không dùng sức cắn môi dưới, liều mạng khống chế cảm xúc dâng lên, Tinh hậu vẩn ngủ say, không biết người bên cạnh đang một phen khốn đốn .
Dận Không qua một hồi vất vả mới khống chế chính mình
Xe ngựa cuối cùng đã tới hoàng cung, đoạn đường vừa qua đối với Dận Không mà nói tựa như trãi qua một trăm năm
Tinh hậu tỉnh lại, từ vai hắn ngẫng đầu lên, hướng Dận Không ôn nhu cười nói :
- Cái tên hài nhi này, sao không đánh thức ta?
Dận Không nhu thuận hồi đáp :
- Thần nhi thấy mẫu hậu mệt mõi, nên không muốn đánh thức người
Tinh hậu gật đầu, sửa sang lại trang phục, nói nhỏ :
- Đêm nay nhất định vô cùng nhiệt náo
Quyển 1 : Tiềm Long