Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 2 : Muốn làm bậy( Thượng+ Hạ)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Đại Khang Hâm Đức Hoàng Đế, họ Long thị, tên Thiên Dực, thân cao tám thước, thần lực kinh người, nhân gian đồn đãi rằng vị hoàng đế Đại Khang này có uy mãnh như hổ dữ, sức mạnh như thần long



Dận Không không biết vị phụ hoàng này đích thực có như lời đồn đại không.



Nhưng bất quá hình dáng quả thực vô cùng tráng kiện, uy phong lẫm liệt



Hâm Đức hoàng đế năm nay đã bảy mươi tám tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài trông như mới qua tuổi ngũ tuần, thậm chí hắn nghĩ vị phụ hoàng này trông còn trẻ hơn vài vị hoàng huynh



Khi vị hoàng đế vừa bước qua, hắn liền lên tiếng hô:



-Hoàng nhi Dận Không ! Chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương!



Hâm Đức hoàng đế dừng bước, nếu không phải Dận Không lớn tiếng chúc phúc, vị hoàng đế căn bản không chú ý đến hắn



-Ngươi là….



Vị hoàng đế trong nhất thời không nghĩ ra, Dận Không là vị con nào trong những đứa con của mình



Tổng quản thái giám Đa Long đứng bên cạnh thấp giọng nói:



-Thánh thượng! Vị này là thập tam nhất hoàng tử Dận Không



Hắn im lặng một chút ,rồi nói tiếp:



- Là hoàng tử do Bình quý phi sinh ra …



Hoàng Đế Hâm Đức nhẹ nhàng a lên một tiếng, cất bước tới trước Dận Không



-Dận Không! Ngươi ngẩn đầu lên



Dận Không tuân mệnh ngẩn đầu lên. Cặp mắt tinh anh nhưng tràn đầy kinh ý nhìn về phía Hâm Đức hoàng đế, thật ra hắn chỉ giả bộ sợ hãi nhằm qua mắt hoàng đế,bản thân hắn luôn coi trời bằng vung và luôn căm hận vị phụ hoàng này



Hâm Đức Đế gật đầu cảm thán nói:



-Trưởng thành rồi! Trẩm cơ hồ không nhận ra ngươi đã trưởng thành rồi



Trong nội tâm Dận Không dâng lên niềm bi thương, hắn cùng với vị phụ hoàng này ở trong cùng một hoàng cung, thế mà chưa bao giờ đối diện nói chuyện với nhau một câu, trong thiên hạ chuyện gia đình bi thảm nhất cũng không hơn như vậy



Hâm Đức Đế kéo Dận Không đứng dầy, nhìn chăm chú vào mặt hắn ,suy tư hồi lâu mới nói:



-Ngươi giống mẫu thân ngươi nhiều lắm!



Hâm Đức Đế nói ra những lời này,khiến cho Dận Không động tâm, hắn nghĩ mình cùng với vị phụ hoàng này hóa ra cũng có điểm giống nhau gì đó,nhưng hình như rất ít



Hâm Đức Đế hỏi:



-Ngươi đi đâu mà bây giờ mới về?



-Cần Vương huynh tổ chức yến tiệc nhân dịp Nguyên Tiêu, mời chúng hoàng huynh, hoàng tôn gặp nhau đối ẩm, nên mới về trể một tí



Dận Không chấp tay trả lời



Hâm Đức Đế gật đầu, xoay người hướng Đa Long nói:



-Hai ngày nữa, ngươi truyền chỉ của trẫm tập hợp các huynh đệ bọn hắn lại trong cung. Trẫm cả ngày lo chính sự không có thời gian gặp bọn chúng



Đa Long tuân mệnh bước lui xuống



Hâm Đức Đế chực bước đi, Trân phi cùng với vị cung nữ Ngọc Tỏa lảo đảo thân mình từ trong cửa cung chạy ra



-Hoàng thượng! Hoàng thượng…! Thiếp thật sự không có chủ tâm chọc người tức giận.



Hâm Đức Đế sắc mặt chuyển sang lạnh lùng, phất tay áo một cách dứt khoát



-Đem nàng trở về



Nói xong không quay đầu,cất bước đi thẳng ra bên ngoài



Trân phi bị hai gã thái giám cản lại té nhào trên mặt tuyết, hai gã một người nắm một tay kéo lê đi trên tuyết



Dận Không thở dài một tiếng, hướng hai gã thái giám nói:



-Hai người các ngươi về trước đi, để ta đưa Trân phi nương nương về



Hâm Đức Đế đã đi xa, Trân phi cùng với cung nử Ngọc Tỏa ôm nhau ngồi trên tuyết khóc rống lên từng hồi.Dận Không bảo Dịch An đem xe ngựa về trước, rồi tiến lại phía trước Trân Phi nói:



-Trân phi nương nương! Ngoài này gió tuyết rất lạnh,nương nương mau về cung an nghĩ



Đôi mặt long lanh tuôn từng hàng lệ trên gương mặt xinh đẹp, Trân phi như vô lực cố gắng đứng dậy,thân thề run rẫy, hắn cởi áo khoát trên người khoát lên người Trân phi ,trong lòng thầm động: " không ngờ chỉ trong một buổi tối, mà ta đã khoát áo choàng chống phong hàn lên hai người phụ nử"



Dận Không cùng cung nữ Ngọc Tỏa dìu Trân Phi về Thục Đức Cung, nơi này so với Thanh Nguyệt Cung nơi hắn ở còn có vẻ vắng lặng và lạnh lẻo hơn, cả cung điện rộng lớn chỉ có mỗi Trân Phi và cung nữ hai người



Hắn thầm nghỉ: "xem ra phụ hoàng thật sự rất giận Trân phi, đến ngay cả một thái giám cũng không an bài"



Ngọc Tỏa thút thít nói:



-Quý phi nương nương! Nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng cho ngài



Nhìn thân ảnh Ngọc Tỏa đi xa, Trân phi lộ vẻ sầu thảm nói:



-Quý phi nương nương …a..a..Ai có thể còn nhớ vị quý phi nương nương này chứ!



Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của nàng ,dưới ánh đèn lộ ra vẻ tiều tụy, đôi mắt đầy lệ nóng, càng tôn thêm dáng vẻ xinh đẹp



Hắn không đành lòng nhìn nữa, bèn bước xuống, hướng nàng định nói lời từ biệt



Trân phi nhìn hắn run giọng nói:



-Ngươi cũng xem thường ta..! Cả một câu cũng không nói với ta mà vội rời đi sao?



Hắn cười nói:



-Trân phi hà cớ nói ra lời này. Nương nương trong mắt Dận Không ,thân phận cùng sinh mẫu giống nhau, trên đời có đứa con nào lại xem thường mẫu thân chứ. Kỳ thật, Dận Không cùng nương nương chỉ hơn kém nhau ba tuổi, nếu dựa theo tuổi tác, Dận Không phải kêu nương nương một tiếng tỷ tỷ. Chính là do bối phận có khác nhau ,đừng nói cách nhau ba tuổi thậm chí cách nhau ba canh giờ, Dận Không cũng phải lấy lể mà bồi tiếp



Trân phi thản nhiên nói:



-Nếu ta nhớ không lầm, đêm nay là tết Nguyên Tiêu, thời khắc này năm ngoái, ta cùng hoàng thượng ngắm hoa đăng tại Vạn Hoa Lầu, nhưng bây giờ….



Hắn lúc này mới lưu ý quan sát, liền thấy trên bàn bầy tiệc còn có sẳn hai vò rượu, xem ra Trân phi định cùng với phụ hoàng đối ẩm



Trân phi đứng dậy nói:


Hâm Đức đế nói:



-Đại Khang quốc ta từ Thác Đế lập quốc tới nay, nam chinh bắc phạt ,biến mốt quốc thổ không tới ngàn dặm, dân cư không đủ trăm vạn là một nước nhỏ, thành một quốc thổ hơn năm ngàn dặm, dân cư hơn ba ngàn vạn ,đường đường là một nước lớn



Chúng hoàng tử tôn sớm đã nghe những lời này nhiều lần, bởi mỗi lần giáo huấn bọn họ, hoàng đế thường thay mặt tổ tiên cộng sổ công tích một lần



Hoàng đế nói tiếp:



-Đáng tiếc là ba năm vừa qua, thiên tai liên miên, trước có nạn hồng thủy, sau lại có ôn dịch. Dân chúng Đại Khang ta chưa từng bị thiên tai nặng nề như bây giờ. Hơn nữa ba mặt đông tây nam luôn có chiến tranh với thất quốc,bắc có Hồ lỗ không ngừng nam hạ quấy nhiễu dân chúng



Hoàng Đế đưa mắt nhìn về đám hoàng tử tôn, tựa hồ đang đợi bọn họ lên tiếng



Cần Vương giành nói trước:



-Phụ hoàng! Đại Khang quốc ta ,binh hùng tướng mạnh, chỉ cần phụ hoàng một tiếng hiệu lệnh, hoàng nhi nguyện lãnh binh chinh phạt dẹp tan nổi lo âu này



Hưng Vương nói:



-Phụ hoàng có nói qua, Đại Khang quốc ta,việc cần kíp bây giờ là phát triển sức nước, bây giờ nếu khai chiến đối với nước ta cũng không được tốt cho lắm



Hưng Vương nắm được tâm tư của hoàng đế,vô hình trung nắm thế thượng phong so với Cần Vương



Hâm Đức đế thưởng thức gật đầu:



-Dận Thao nói lời này, chính là hiểu được lòng ta



Cần Vương mặt đỏ bừng bừng lui về



Hâm Đức đế nhìn Hưng Vương nói:



-Dận Thao! Ngươi có thể nói như thế ,chắc trong lòng đã có chủ ý, nếu không ngại nói ra cho trẫm nghe một chút



Hưng Vương bước lên nói:



-Hoàng nhi cả gan đưa ra một biện pháp, mong phụ hoàng chỉ bảo thêm



Hắn bước tới giữa cung điện, cất cao giọng nói:



- Hồ Lỗ ở phương bắc mặc dù kiêu dũng, nhưng dù sao cũng là nơi man di, ta phải sử dụng đối sách mềm mỏng, lấy vàng bạc châu báu đổi lấy sự hòa bình tạm thời với họ. Phía tây là ba nước Yên, Hàn ,Tấn, ba nước này binh lực và sức nước đều dưới Đại Khang ta, dám chắc bọn họ không dám chủ động khai chiến, ta chỉ cần ra uy với chúng ,khiến bọn họ cảm thấy sự lợi hại của Đai Khang, nguy cơ tự nhiên dễ dàng hóa giãi.



Hâm Đức đế không ngừng gật đầu



Hưng Vương thấy Cần Vương mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, hắn cố ý hướng phía Cần Vương bước lại nói tiếp:



-Phía nam có Đại Hán và Đại Tề ,hai nước này cùng Đại Khang ta có hôn ước, viêc này chỉ cần chúng ta thực hiện hôn ước, hướng vào hai vị quân vương hai nước, hóa giãi nguy cơ này cũng không quá khó khăn.



Hưng Vương nói xong lời này ,mới trở lại vấn đề chính



-Địch nhân chính thức của chúng ta chính là phía đông ,hai nước Đại Tần cùng Trung Sơn. Trung Sơn quốc sớm đã xưng thần với Đại Tần, hết thảy đều nghe theo Tần, chỉ cần hóa giãi nguy cơ Đại Tần mang lại, Trung Sơn quốc tự nhiên không cần lo lắng



Hâm Đức đế hứng thú hỏi:



-Ngươi có kế sách gì làm cho Tần quốc với Đai Khang ta tạm thời giao hảo?



Hưng Vương nói:



-Phụ hoàng có từng nghe qua việc gửi người làm con tin?



Hâm Đức đế gật đầu nói:



-Việc này Trẫm có nghe qua, muốn hòa hoãn đem thái tử sang địch quốc làm con tin để đổi lấy hòa bình, trước đây từng có việc như thế xảy ra



Mọi người lúc này trong nhất thời hiểu rõ ý đồ của Hưng Vương, trong đám hoàng tử ,hoàng tôn, người có tư cách bước lên ngôi thái từ nhất chính là Cần Vương Dận Lễ, nếu kế "Chất tử chi sách" này thành ,như vậy Cần Vương phải đi Tần làm con tin, tại Đại Khang chỉ còn Hưng Vương là người có đủ tư cách lên ngôi thái tử nhất, kế sách này quả thực vô cùng độc ác, khơi khơi một mũi tên trúng hai chim



Cần Vương nói:



-Kế sách này tuy kì diệu, nhưng nếu huynh đệ trong chúng ta, có người làm con tin bên địch quốc, lỡ hai nước khai chiến, há chẵng phải hắn chết không thể nghi nghờ



Hưng Vương khẳng khái cắt ngang nói:



-Phận làm con phải lấy chữ hiếu đi trước, phận làm thần phải lấy quốc gia làm trọng. Trong lúc nguy cấp, chúng ta không vì phụ hoàng giãi nổi ưu sầu, không vì quốc gia giãi quyết khó khăn ,lại đi băn khoăn nhiều về người được người mất



Cần Vương cười lạnh nói:



-Lục đệ nói thế, làm cho ngu huynh tỉnh ngộ ,nếu huynh đoán không sai ,Lục đệ muốn chủ động gánh trách nhiệm đi tới Tần quốc?



Cần Vương rốt cuộc đã nắm được cơ hội phản kích, tại mấu chốt tung chiêu quyết định



Hưng Vương nhất thời tắt tiếng, hắn tính toán cẩn thận, chính là muốn đem Cần Vương qua Đại Tần, không nghĩ tới để Cần Vương nắm cơ hội, cắn trả lại



Cục diện đương thời lâm vào trầm mặc, Hâm Đức đế cười nói:



-Kì thất ,Trẫm đã cùng các vị đại thần bàn bạc vấn đề này trước đây, sỡ dĩ không nói ra, là muốn các ngươi thể hiện một chút chủ ý của mình



Ánh mắt hoàng đế đảo qua đám hoàng tử tôn nói:



-Viêc Hồ Lỗ ,trẫm đã chọn ra người, Dận Tường



Ánh mắt hoàng đế cuối cùng đặt lên thân hình của An Vương



-Hoàng nhi tuân chỉ



Dận Tường từ trong đám đông bước ra ,thanh âm có chút run rẩy



-Trẫm hạ chĩ cho ngươi đi tới Hồ Lỗ quốc, cùng với trưởng công chúa Hồ quốc thành hôn



Thánh chỉ này đối với An Vương, giống như tiếng sét giữa trời quang, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, hồi lâu mới nói:



-Phụ hoàng minh giám! Hoàng nhi vừa cùng với thiên kim tiểu thư của quan ngự sữ Liễu Đông Thần hạ hôn ước…



-Phàm là quốc sự thì phải lấy làm trong, nay hôn ước này, trẫm thay ngươi giãi trừ



Hoàng đế nói câu này, hoàn toàn tiêu diêt luôn tia hi vọng mong manh của An Vương, hắn cúi đầu bước vào hàng, lẩm bẩm nói: " ta tư nhiên đến dị quốc ở tù…."



Dận Không đột nhiên nhớ tới đêm đó, Tào Duệ có đưa cho hắn một chữ "tù" kia, nội tâm không khỏi chấn động. Thân vào dị quốc, dễ trở thành sống mà như tù nhân, nhưng đối với hắn mà nói, tại Đại Khang quốc, cuộc sống của hắn cũng không khác gì kẽ đang ở tù, chỉ cần hắn từ Đại Khang Quốc hoàng cung, tường cao rào sâu này, thoát ra ngoài, trong tương lai có thể tồn tại một cơ hội



Hâm Đức đế nói:



-Trẫm cùng Tần quốc trước đây có bàn việc "vi chất", trong các ngươi ai muốn đi?