Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 214 : Phẫn nộ (2)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Ta thấp giọng nói :



"Đó là ta muốn cho huynh biết, cho dù là mưu kế hay võ công, huynh đều không phải là đối thủ của ta, muốn làm cho huynh mất mặt trước mọi người. "



Hưng vương nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí tỏa ra dày đặc, hai tay cầm mộc kiếm giơ cao khỏi đầu, bất thình lình bổ tới vị trí của ta .



Một tay ta cầm kiếm, chân thì lui về phía sau một bước, mộc kiếm theo hình cung nghênh đón thân kiếm của Hưng vương, điểm vào nơi yếu nhất của hắn .



Song kiếm tương giao, chỉ nghe được "chát" một tiếng, hai thanh kiếm đều bị đẩy ra, ta lui lại phía sau một nước. Từ trên thân kiếm truyền tới một lực lượng khổng lồ, thể lực của Hưng vương quả nhiên rất mạnh, nhưng mà muốn so sánh với ta, hắn còn kém rất nhiều .



Những người xem hoan hô vang trời, đa phần đểu từ phía trận doanh của Hưng vương .



Ta cười nhạt một tiếng, bề ngoài thì ta bị Hưng vương bức lui, nhưng thực ra ta cầm kiếm một tay, nếu tính lực lượng thì ta không rơi vào thế hạ phong .



Sự tức giận của Hưng vương bị ta kích khởi, tấn công ta một cách mãnh liệt, ta lợi dụng những sơ hở, triệt tiêu lực lượng của hắn, làm cho nhuệ khí của hắn giảm bớt, đó chính là lúc ta phản kích .



So kiếm cũng giống như tranh đấu chính trị, cần có sách lược hợp lý .



Trên mặt hưng vương lại xuất hiện sự khinh thường, chiêu thứ nhất hắn đẩy ta phải lui lại một bước, nên không cho ta cơ hội thở dốc, thân hình hắn vọt lên, cổ tay xoay một cái, một kiếm đang chém thẳng đột nhiên chuyển hướng xoay ngang, quét vào tiểu phúc của ta .



Mộc kiếm trong tay ta như giao long xuất hải, động tác liền mạch dứt khoát, Thác Bạt Lục Châu ở một bên lo lắng, kinh hô :



"Cẩn thận!"



Trân Phi khẩn truơng tới cực điểm, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, thân hình nàng dựa vào lan can, sắc mặt trở nên trắng bệch .



Thông qua lần giao thủ vừa rồi, ta đã hiểu đôi chút về lực lượng và phương thức xuất kiếm của Hưng vương, thân hình nhanh chóng lướt ngang, mộc kiếm trong tay vung lên, nặng nề đập vào thân kiếm của hắn .



"Chát!" một tiếng, song kiếm lần thứ hai lại bị đẩy ra .



Mọi người lại ầm ầm hoan hô . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Ta mỉm cười nói :
Thanh âm này đối với ta có vài phần quen thuộc, ta đăm chiêu suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một người, hai mắt ánh nên sự vui mừng, lớn tiếng nói :



"Dừng xe!"



Ta đẩy cửa xe bước xuống, thấy một lão giả mặc ngoại bào màu vàng đang đứng bên đường, râu tóc hắn bạc trắng, chính là lão giả mà năm xưa khi ta và Thải Tuyết xem hoa đăng gặp được .



Hắn hướng ta mỉm cười nói :



"Cách biệt nhiều năm, không biết Bình vương có mạnh khỏe không?"



Nếu như không phải năm đó gặp hắn và Tào Duệ, thì ta cũng sẽ không chọn sang Tần làm con tin, càng không có địa vị như ngày hôm nay .



Ta vui vẻ nói :



"Tào tiên sinh có ở đây không?"



Lão giả mỉm cười nói :



"Năm tháng trôi qua, cố nhân vẫn như trước, tiên sinh nhà ta vẫn đang ở chỗ cũ chờ người. "



Ta nhìn bốn phía, quả nhiên đây chính là nơi cũ trước kia, ta kích động nói :



"Nhanh dẫn ta đi gặp Tào tiên sinh!"



Lão giả mỉm cười nói :



"Công tử mời đi theo ta. "



Đường Muội đang muốn đi theo, ta lắc đầu, ý bảo hắn ở lại chỗ cũ .



Ta theo lão giả tới chiếc cầu, quả nhiên nhìn thấy Tào Duệ, hắn vẫn mặc trường bào rách ruới như trước, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm một chiếc quạt cũ nát, nhưng mà lần này có khác là không có sạp bài đoán chữ .