Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 223 : Tình yêu (2)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Lục Châu vẫn ngồi ở bên trong xe, nàng mơ hồ có thể đoán ra ý trong sự đối thoại giữa ta và Lý Mộ Vũ, hiểu rằng ta và hắn vừa tiến hành một đợt giao phong .



Nàng nhẹ giọng nói :



"Dận Không, người nọ thật đáng ghét, chuyện gì cũng nhắm vào ngươi. "



Chẳng biết từ bao giờ, cách xưng hô của nàng chuyển thành Dận Không, ta cảm thấy buồn cười nói :



"Người nhắm vào ta chỉ sợ là không chỉ có một mình hắn. "



Thác Bạt Lục Châu nói :



"Chúng ta để lễ vật ở lại, trở về Tuyên Thành có được hay không? Chẳng hiểu vì sao, trong lòng ta luôn có sự bất an. .. "



Ta cười nói :



"Chúng ta mới tới Hán đô được hai ngày, ta còn chưa mang nàng đi xem phong cành nơi đây. "



Ta xoay người hướng võ sĩ đi theo nói :



"Các ngươi về trước đi, ta và Vương phi đi dạo xung quanh một lát. "



Mấy tên võ sĩ vâng lệnh, ta giao cả xe ngựa cho họ, cùng Thác Bạt Lục Châu đi tới phương hướng của con sông Xuân Thủy .



Nổi danh nhất Hán đô không chỉ có con sông Xuân Thủy trăng hoa, mà chậm rãi đi tản bộ trên đường phố bên sông cũng là một loại thi vị .



Chút tức giận vừa nãy của Thác Bạt Lục Châu đã sớm tiêu tan thành mây khói, nàng như con chim nhỏ nép vào người ta, sau một hồi do dự, ta mới cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng .



Trong lòng ta không khỏi đắc ý, tiểu nha đầu này quả nhiên là đã tới tuổi hoài xuân, cầm bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng, thấy hai hàng lông mày của nàng rủ xuống, e thẹn vô cùng .



Trong lòng ta nhộn nhạo vô cùng, có lẽ là Lục Châu đã chủ động biểu thị tình ý đối với ta .



Nàng ôn nhu nói :



"Cô mẫu ngươi cấu ngươi còn đau hay không?"



Ta lắc đầu nói :



"Nếu như nàng không đề cặp tới, ta đã quên mất rồi. "



Thác Bạt Lục Châu nói :



"Trở về ta sẽ giúp ngươi dùng rượu thuốc rửa vết thương, một thời gian sau là vết thương sẽ phục hồi như lúc ban đầu. "



Ta gật đầu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, Thác Bạt Lục Châu cúi đầu thấp hơn, đường cong trên cổ giống như một con thiên nga mỹ lệ .



Vóc người của nữ tử Bắc Hồ vốn cao hơn so với nữ tử Trung nguyên, Lục Châu mặc dù mới mười ba tuổi thế nhưng thân thể đã phát dục hoàn mỹ, tuy rằng bộ ngực vẫn còn nhỏ, nhưng mà chính vì nó nhỏ và đơn thuần lại càng làm động lòng người .



Ta thầm nghĩ trong lòng :



"Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng có ngày ta không nhấc nổi mình. "



Chúng ta chậm rãi bước chậm trên đường, mùi thơm của các cửa hàng ăn ở hai bên lan vào mũi, thanh âm của những người bán hàng rong vang lên liên tiếp .



Chúng ta hoàn toàn chìm đắm trong sự vui vẻ thoải mái, rồi tạt vào ven đường gọi hai chén thịt bò miến nóng hổi, Thác Bạt Lục Châu chưa bao giờ được ăn vặt như thế này, đôi mắt đẹp hưng phấn tỏa ra quang mang lấp lánh .



Khi đưa miến vào trong miệng, chúng ta cảm nhận được vị cay cay của tiên hương, trên trán chúng ta đều chảy mồ hôi. Miến này mặc dù ngon, nhưng mà nó khiến cho Thác Bạt Lục Châu chảy nước mắt vì cay .



Ta lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán của nàng, Lục Châu bị ta làm như vậy thì mắc cỡ, khuôn mặt ửng hồng, giống như một nụ hoa hải đường, càng thêm có vẻ kiều diễm .



Nhìn thấy người qua đường ai ai cũng trong tâm trạng vui vẻ, trong lòng ta cảm thán, thấp giọng nói :



"Sẽ có một ngày, ta mang lại cho bách tính Đại Khang sự vô ưu vô lo này. "




Nàng nhìn thẳng vào ta nói :



"Bình vương điện hạ tội gì phải xông pha mưa gió?"



Ta cầm chén rượu, mỉm cười nói :



"Khinh Nhan cô nương không phải là thuyết khách do Lý Mộ Vũ mời tới để bảo ta về nước đó chứ?"



Khinh Nhan nói :



"Điện hạ cho rằng Lý Mộ Vũ có thể mời được ta sao?"



Ta thâm ý nói :



"Lý Đại Đô Đốc quen biết Khinh Nhan cô nương so với ta sớm nhiều lắm. "



Khinh Nhan mỉm cười nói :



"Bình vương điện hạ chẳng nhẽ lại nghĩ, thời gian quen biết ngắn hay dài có thể đại biểu cho việc tình cảm sâu hay nhạt sao?"



Ta mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin Khinh Nhan có tình cảm sâu đậm gì với ta, nếu như lần này không phải nàng định thuyết phục ta phá hỏng liên minh của năm nước, thì chắc chắc vì chuyện khác. Đối với ta mà nói, lúc này ta tình nguyên làm người đến sau .



Khinh Nhan nói :



"Bình vương có tính cảnh giác rất cao, đây mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng không nắm chắc được thời gian, lại để vuột mất rất nhiều cơ hội. "



Ta nhạy cảm nhận thấy Khinh Nhan dường như đang ám chỉ cái gì đó với ta, nên mỉm cười nói :



"Nếu như ta thừa nhận mục đích mình tới đây là để phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, Khinh Nhan cô nương sẽ cho ta một cơ hội như thế nào?"



Ta dùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, muốn nhìn thấu nội tâm của thiếu nữ có dung nhan mỹ lệ này .



Khinh Nhan chạm chén rượu với ta, uống cạn rồi mới nói :



"Bình vương có biết điều kiện hợp tác của Tề quốc với Đại hán không?"



Ta im lặng không nói, trước khi biết mục đích thực sự của Khinh Nhan, thì ta không nên tỏ thái độ. Từ vấn đề nàng đưa ra có thể nhậ thấy được, Khinh Nhan vô cùng có khả năng đến vì bảo tàng Mâu thị .



Khinh Nhan nói :



"Tề quốc cùng Đại hán hợp tác là vì bảo tàng Mâu thị, theo như người ta đồn thì mỗi nước đều có được một nửa của bảo tàng. "



Nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói :



"Bình vương chẳng nhẽ lại không biết lai lịch của tấm bảo đồ này hay sao?"



Ta nở nụ cười :



"Khinh Nhan cô nương hình như rất hiểu ta thì phải?"



Khinh Nhan nói :



"Hình như điện hạ định nói tới hai chữ "ngưỡng mộ"?"



Ta cười nói :



"Hai chữ ngưỡng mộ này phải để ta nói với cô nương mới đúng. "



Khinh Nhan nói :



"Trong tay Hán Thành đế cũng có một bảo đồ, đó là do Tần quốc thương nhân Điền Tuần dâng cho hắn, sở dĩ hắn mang bảo đồ tặng cho Hạng Bác Đào, là bởi vì bảo toàn tính mạng của mình và nhi tử. "