Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 240 : Cao thủ (4)
Ngày đăng: 03:19 20/04/20
Ta vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói :
"Nếu như cô nương và Thu tiền bối đến chậm một bước, sợ rằng tính mạng của ta lúc này đã ở dưới cửu tuyền rồi. "
Bên trong gian phòng truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của U U, ta khẩn trương đứng dậy .
Khinh Nhan lạnh lùng nói :
"Ngươi yên tâm, sư thúc ta không làm hại đến cô ta đâu!"
Ta đỏ mặt lên nói :
"Ta nhớ là Thu tiền bối đã nói với ta, cô nương là người Huyền Minh giáo, sao hai người lại đi chung với nhau?"
Khinh Nhan nói :
"Chuyện của chúng ta không liên quan gì tới ngươi, ngươi tự - quản - chuyện - của - mình đi thì tốt hơn. "
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, trong phòng mới dần yên tĩnh lại, trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết chuyện chữa thương tiến triển như thế nào rồi?
Khinh Nhan quan tâm tới an nguy của sư thúc cho nên đi qua đi lại trong hoa viên .
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Thu Nguyệt Hàn uể oải vô cùng, người nhìn ta cười, nói :
"Nàng không có chuyện gì! Đã ngủ!"
Lúc này ta mới yên lòng .
Khinh Nhan tiến lên đỡ lấy cánh tay Thu Nguyệt Hàn, đỡ người ngồi xuống ghế đá, ân cần nói :
"Sư thúc người thế nào rồi?"
Thu Nguyệt Hàn dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán nhẹ giọng nói :
"Ta không sao, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi. "
Nàng nhìn Khinh Nhan nói :
"Con đi lấy giúp ta một chén nước, ta có lời muốn nói với Dận Không!"
Khinh Nhan biết người có chuyện muốn nói riêng với ta, nên hỏi vị trí của phòng bếp, xoay người rời đi .
Thu Nguyệt Hàn dùng đôi đôi măt đẹp nhìn thăng vào ta, hôi lâu mới thở dài một hơi nói :
"Dận Không! Lúc trước ta đã từng nói với ngươi thế nào?"
Trên mặt của ta hiện lên sự xấu hổ, trước kia Thu Nguyệt Hàn đã từng dặn ta, cho dù có như thế nào cũng không thể tiết lộ bí mật của Xuân Cung đồ . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Trong lòng ta âm thầm cười khổ nói :
"Đại sự của vãn bối vẫn còn chưa hoàn thành, làm sao có thể ly rời đi?"
Nhưng mà chắc chắn ta phải cho Lục Châu và những người bên cạnh rời đi trước .
Trở lại trong phòng, U U vẫn đang ngủ, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng vẫn còn nguyên nụ cười, tình cảnh nàng liều lĩnh chắn trước mặt ta lại hiện lên .
Ta chậm rãi ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt mái tóc rối bời của nàng, bình tĩnh suy nghĩ lại, thì thấy những lời Khinh Nhan nói không phải là không có lý? U U và Lãnh Cô Huyên vô cùng có khả năng diễn khổ nhục kế, để làm hao tổn công lực của Thu Nguyệt Hàn .
Ta ngưng mắt nhìn khuôn mặt của U U, trong lòng cảm khái ngàn vạn, không biết nàng có gạt ta hay không nữa?
Khinh Nhan yên lặng đi tới phía sau của ta, lạnh lùng nói :
"Long Dận Không, ngươi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trộm hương thiết ngọc chứ?"
Ta xoay người lại cười nói :
"Trong mắt Khinh Nhan cô nương, Dận Không lại là một dâm tặc như vậy ư?"
"Tuy rằng không phải, nhưng mà cũng kém không xa lắm. "
Khinh Nhan bỗng nhiên giơ tay điểm vào vai của U U, ta nhanh tay nắm lấy cổ tay của nàng, thấy trên ngón tay có một cái thiết hoàn màu lam, trên thiết hoàn hàn mang ẩn hiện, hóa ra trên nó có gắn một chiếc cương châm .
Ta cả giận nói :
"Cô nương muốn làm gì?"
Khinh Nhan nói :
"Yêu nữ này quỷ kế đa đoan, không thể nào tin tưởng nàng ta được, ta cứ hạ độc nàng trước, nếu như nàng ta có bất kỳ điều gì nghi vấn, thì nàng ta cũng không sống. "
Ta nổi giận nói :
"Cô nương sao lại ác độc như vậy? U U hiện giừo đang hôn mê bất tỉnh, vậy mà cô nương vẫn cứ muốn hạ độc thủ sao?"
Khinh Nhan cũng nổi giận nói :
"Long Dận Không, chỉ có tên ngu ngốc như ngươi mới tin tưởng nàng ta!"
Ta giận dữ hét :
"Đi ra ngoài, ta quyết không cho cô nương động tới nàng ấy!"
Khinh Nhan vành mắt đỏ lên, cố sức cắn cắn môi, xoay người lao ra cửa .