Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 297 : Kinh Hải(1)
Ngày đăng: 03:19 20/04/20
Yến Hưng Khải nói :
"Huynh đệ, thái hậu mặc dù là nghĩa mẫu của đệ, nhưng mấy ngày nay bận nhiều việc, không có tinh lực chú ý tới chuyện kết minh. "
Ta liên tục gật đầu, tới linh đường bái tế Yến Nguyên Tông, trong linh đường có hai cỗ quan tài, một cỗ trong đó chắc chắn là của Lệ Cơ. Tính ra nàng đã ngủ ba ngày, không biết là có chịu đựng được tới thời gian Yến Nguyên Tông hạ táng hay không? Trong lòng ta yên lặng cầu khẩn, khẩn cầu trời xanh cho ta một cơ hội bù đắp cho Lệ Cơ .
Sau khi rời khỏi Dụ Đức điện, ta đi thẳng tới Phượng Dương Cung, từ khi tin tức Yến Nguyên Tông chết được truyền ra, Tinh Hậu không ra khỏi cửa .
Hứa công công thấy ta đi tới, cuống quít mời ta vào phòng, hắn thấp giọng nói :
"Thái hậu bị bệnh, ta mới cho người uống thuốc. "
Ta gật đầu, thấp giọng nói :
"Ta vào thăm mẫu hậu. "
Tinh Hậu mặc bộ trang phục màu đen, cứ nhìn mãi vào vách tường, trên vách tường là một bức họa của Tinh Hậu. Ta nhận ra đây chính là bức họa mà ta đích thân vẽ cho nàng trong yến hội khi ta mới nhập tần, lời tựa là do Yến Nguyên Tông đề .
Ta im lặng tới phía sau nàng, cung kính nói :
"Mẫu hậu!"
Tinh Hậu gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn trên bức họa :
"Ta có đúng là quá mức ích kỷ hay không, chẳng bao giờ quan tâm tới cảm thụ của Nguyên Tông?"
Ta lắc đầu, thấp giọng nói :
"Hoàng huynh dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẫu hậu. "
Tinh Hậu nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt từ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống :
"Nó biết ư? Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của nó, có sợ hãi, có cừu hận. .. "
Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Tinh Hậu vô lực rúc đầu vào trong ngực ta, nói :
"Ta chợt phát hiện mình là một mẫu thân không ra gì nhất thiên hạ, hai đứa bé. .. đều chết ở trong tay ta. .. "
Tinh Hậu lớn tiếng khóc ồ lên .
Ta ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của nàng, áp mặt vào khuôn mặt băng lạnh của nàng, nhẹ giọng nói :
"Người không như vậy, cái chết của hoàng huynh không có liên quan gì tới người. "
Tinh Hậu liều mạng lắc đầu :
"Nếu như ta không ép buộc nó kế thừa ngôi vị hoàng đế, chắc chắn. .. nó sẽ không thống khổ như thế. .. "
Ta vuốt ve khuôn mặt đầy lệ của nàng, thâm tình nói :
"Người không sai, hoàng huynh là do Trầm Trì và Yến Hưng Khải hại chết, không liên quan gì tới người!"
"Thành cũng chết mà bại cũng chết, tốt hơn hết là trong lòng mình phải có định luận. "
Ta nhíu mày nói :
"Có chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, không biết Trầm tiên sinh có thể nói cho ta biết hay không?"
Trầm Trì mỉm cười nói :
"Bình vương mời nói!"
"Cho dù từ phương diện nào mà nói Yến Hưng Khải cũng không phải là một quân chủ sáng suốt, vì sao Trầm tiên sinh lại cam lòng cho hắn sử dụng?"
Trầm Trì hỏi ngược lại :
"Trầm Trì cũng có một câu muốn hỏi, trong quan hệ giữa Thái hậu cùng Bình vương, là ai lợi dụng ai?"
Ta thấp giọng nói :
"Mục đích của tiên sinh là làm cho Đại Tần sụp đổ hay sao?"
Trầm Trì thản nhiên gật đầu nói :
"Không sai! Có biết vì sao ta cam tâm ở Tế châu nhiều năm không? Bởi vì ta vẫn luôn đợi cơ hội trả thù, Tuyên Long hoàng đế Yến Uyên đã từng là bằng hừu tốt nhất của ta, mà cũng chính hắn hủy diệt hạnh phúc của ta. .. "
Trong mắt Trầm Trì hiện lên cừu hận thấu xương .
Ta tràn ngập nghi vấn nhìn về phía hắn .
Trầm Trì rơi vào trong hồi ức thống khổ :
"Ta đã từng yêu một nữ nhân, ngay khi ta gần cưới nàng, thì phát hiện nàng với bằng hữu tốt nhất của ta cấu kết…"
Hắn tay thống khổ nắm chặt lại một chỗ, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng đáng sợ .
Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Trầm Trì lại có mối hận với Tần quốc sâu đậm như vậy, mối thù đoạt thê, chính là chuyện mà nam nhân không cách nào tha thứ được .
Trầm Trì nói :
"Ta đã đích thân giết nàng. .. Nhưng khi ta ôm thi thể nàng, ta mới phát hiện mình đã hối hận…"
Trầm Trì rơi lệ .
Hắn run giọng nói :
"Ta phát thệ nhất định phải làm cho cơ nghiệp Yến thị hoàn toàn sụp đổ!"
Hắn nhìn về phía ta nói :
"Là ngươi cho ta cơ hội này. "