Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 327 : Bao che khuyết điển (4)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


An Dung cười nói :



"Huynh với muội là người một nhà sao có thể để cho người ngoài khi dễ ca ca của mình. "



Ta và An Dung tán chuyện vài câu, cho tới khi trời đã tối mới đứng dậy cáo từ .



Ta đỡ An Dung lên xe ngựa, sau đó mới cùng A Đông cưỡi ngựa đi về hướng phủ công chúa .



Bầu trời lúc này tuyết đã rơi nhiều, ta đi chậm thưởng thức phong cảnh, A Đông đi trước .



A Đông thấp giọng nói :



"Lần này không biết có phiền phức gì hay không?"



Ta hơi nhíu mày :



"Chẳng hiểu tại sao ta bỗng nhiên có một dự cảm không tốt. "



A Đông nói :



"Bởi vì chuyện của Bác Thiếp Nhĩ?"



Ta lắc đầu, loại dự cảm không tốt này phát sinh từ lúc ta gặp An Dung, ta mơ hồ cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, thế nhưng ta không thể suy đoán ra nguy hiểm từ nơi nào mà tới .



A Đông bỗng nhiên ghìm cương ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, bốn vó nện xuống mặt đất . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Ta ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lại thấy phía trước có mười bảy người con gái Bắc Hồ ngăn toàn bộ con đường lại. Các nàng đều mặc bì giáp đen, tuấn mã cũng màu đen, trong tay cầm đủ loại đao kiếm .



Ta và A Đông liếc mắt nhìn nhau, trên miệng không khỏi mỉm cười, ta mỉm cười nói :



"Các vị cô nương, tại hạ muốn đi qua, xin các vị mở cho một con đường!"



Một trung niên mỹ phụ đứng ở giữa, nói :



"Ngươi chính là Long Dận Không?"




Con ngựa đau đớn hí lẻn một tiếng thảm thiết, giống như một mũi tên lao vút ra ngoài. Thân hình chúng ta đồng thời ngửa ra sau, suýt nữa thì rơi xuống, ta lập tức đan hai tay lại với nhau, ôm chặt lấy eo của Hồ nữ kia .



Những Hồ nữ còn lại thấy tình thế không ổn, cuống quít vụt ngựa đuổi theo .



Hồ nữ kia trải qua lúc bị nguy hiểm, quên mất cả chuyện đánh ta, hai tay nàng cầm chặt cương ngựa, cố gắng làm cho ngựa dừng lại. Ta ôm chặt lấy nàng, sợ bị ngã xuống .



Sự đau đớn làm cho tuấn mã điên cuồng bỏ chạy, tốc độ đạt tới cực hạn, những bông tuyết đập rát cả mặt .



Ta cúi đầu, nấp sau lưng Hồ nữ, từ thân hình nàng truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, tim nàng đập thình thịch, đúng là có cảm giác hương diễm kích thích .



Tuấn mã chạy hồi lâu, tốc độ vẫn không giảm bớt, đột nhiên nó dừng vó, bốn chân cắm xuống đất thật sâu .



Do dừng quá đột ngột, thân hình của chúng ta lập tức lao vút lên phía trước, Hồ nữ kia cũng không nắm được cương ngựa nữa, bay vút lên không trung, nặng nề rơi xuống mặt tuyết .



Thân hình ta rơi thẳng vào người Hồ nữ, nàng trở thành tấm đệm giảm đau cho ta. Tuy vậy, đầu óc ta vẫn ong ong, có chút choáng váng, khi tỉnh lại nhìn nàng thì thấy hai mắt nàng ta nhắm nghiền, giống như là đã chết .



Trong lòng ta hoảng hốt, ta rất sợ hãi, nếu như ta đè chết con gái của Bác Thiếp Nhĩ, vậy thì phiền toái này lớn rồi .



Ta sờ cổ nàng thấy mạch vẫn còn đập mới yên lòng một chút. Khi nhìn lại chỗ con ngựa, thấy bốn phía trống không, chẳng biết nó chạy đi đâu rồi .



Tuyết càng rơi càng lớn, ta đối với địa phương này không quen, cho nên không cách nào nhận ra được đường lối .



Ta ôm lấy Hồ nữ đi theo dấu chân ngựa trở về, đi được một đoạn đi chẳng còn dấu vết nào nữa, ta không khỏi thở dài, bốn xung quanh chỉ là cánh đồng mênh mông, chẳng biết mình đã ở phương nào rồi .



Căn cứ vào tốc độ của ngựa và thời gian tính toán, chỗ này cách vị trí ban đẩu phải tới mười dặm, nếu như ta ôm nàng trở lại thì không thể trở về được .



Trong cánh đồng tuyết mênh mông, có một căn nhà tranh cô liêu đứng trong bão tuyết, trong căn nhà này không có ánh sáng, không biết là có người ở hay không .



Ta ôm Hồ nữ đi vào trong, nếu như bỏ nàng lại, nàng mà gặp nguy hiểm gì thì mọi chuyện sẽ tính trên đầu ta, ta đành phải làm người tốt một lần .



Đi tới bên cạnh nhà tranh, ta gõ cửa phòng, nhưng không có ai lên tiếng trả lời. Ta lấy tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cánh cửa đổ ầm xuống, có thể nhặn ra nơi này không có người ở đã lâu rồi .



Ta đặt Hồ nữ xuống đất, kiếm mấy miếng gỗ trong phòng, chọn một vị trí trống trải, châm lửa .