Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 330 : Khốn cảnh (3)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Trong lòng ta trầm xuống, không nghĩ tới Thác Bạt Thuần Chiếu lại ở phía sau đón tiếp ta, mắt thấy bây giờ đã là chính ngọ, xem ra trong nhất thời ta không cách nào thoát thân được .



Lục Châu dịu dàng cười nói :



"Ta còn tưởng Lục đại ca đã quên chúng ta rồi chứ. "



Hắc Đô Liêu Sai cười nói :



"Hôm nay đại hãn bộn bề nhiều việc, cho dù như thế nhưng vì yến hội buổi trưa hôm nay cũng phải ráng dành một chút thời gian. "



Ta thầm nghĩ trong lòng :



"Yến vô hảo yến (không phải tiệc tốt), không biết rốt cuộc Thác Bạt Thuần Chiếu đang muốn giở trò gì đây?"



Lục Châu tính tình đơn thuần, đâu có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy, mỉm cười kéo cánh tay của ta nói :



"Cuối cùng cũng được nhìn thấy Lục đại ca rồi. "



Trên mặt ta nở một nụ cười miễn cường, nhưng nội tâm tại tính toán làm sao để chạy trốn đây . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Lần này Hắc Đô Liêu Sai hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ một chiếc xe ngựa xa hoa đến đây nghênh tiếp, còn có hai mươi võ sĩ đi theo phụ trách bảo hộ an toàn cho chúng ta. Từ trong những động tác của các võ sĩ này, ta đã nhìn ra tất cả bọn họ đều là cao thủ nhất lưu, tiếng là bảo hộ an toàn cho chúng ta, sợ rằng dụng ý chân chính là giám thị hướng đi của ta mà thôi .



Trước khi ra khỏi cửa ta còn gọi A Đông, không biết thế nào, ta có một dự cảm cường liệt, vừa vào cửa cung tất nhiên sẽ nguy cơ từng bước .



Ngồi ở bên trong xe ngựa, ta nhắm chặt hai mắt, kiệt lực phải ép buộc bản thân quên đi tất cả tâm tư hỗn loạn, nắm chặt thời gian phải để cho ý nghĩ được nghỉ ngơi đầy đủ. Thế nhưng mặc kệ ta nỗ lực thế nào, trong đầu thủy chung không chiếm được sự yên lặng dù chỉ chốc lát. Căn cứ theo tình huống hiện tại Thác Bạt Thuần Chiếu có lẽ sẽ cho rằng ta vẫn chưa có nhận ra được động cơ của hắn, nếu ta lợi dụng được tâm lý này của hắn biết đâu ta có thể thành công chạy thoát được .



Từ bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, nghe qua ta có thể đoán được số võ sĩ phụ trách hộ tống chúng ta đã gia tăng thêm rất nhiều, tâm tình của ta trở nên càng trầm trọng hơn, ta chỉ sơ sẩy nhất thời đã khiến cho bản thân rơi vào cục diện hoàn toàn bị động thế này. Thác Bạt Thuần Chiếu tại phương diện mưu đoạt thiên hạ quả thực vượt xa ta, quốc lực của Bắc Hồ mặc dù là cơn sóng nhỏ đang bị vây hãm nhưng vẫn vượt ta quá xa, bắt được ta chẳng khác nào như đã thanh trừ một cái tai hoạ ngầm thật lớn .



Xe ngựa đi thẳng đến phía ngoài Đông Lâm cung, ta và Lục Châu xuống xe ngựa, trong và ngoài cửa cung tuyết đọng đã được quét sạch từ lâu, trên mặt đường ngưng kết một tầng băng mỏng, khi giẫm lên mặt trên khẽ phát ra âm thanh rất lanh lảnh .



Dựa theo thường lệ, ta và A Đông đem tất cả vũ khí tùy thân đều giao cho thị vệ trước cửa bảo quản .



Sau đó được Hắc Đô Liêu Sai dẫn đi vào cửa cung, kiến trúc của Đông Lâm cung mặc dù khí thế rộng lớn nhưng ta không lòng dạ nào để thưởng thức, mây đen dày đặc đang bao phủ trong lòng ta không sao xua đi được .



Thác Bạt Thuần Chiếu mặc chiếc áo khoác lông chồn đen, đang chắp tay đứng ở trên đài cao, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười thản nhiên, từ vị trí của ta phải ngửa mặt lên nhìn mới có thể thấy dáng dấp của hắn, nhìn từ góc độ như vậy vóc người của hắn lại có vẻ cao to hơn nhiều .



Ta nở nụ cười đi nhanh lên bậc thang, Thác Bạt Thuần Chiếu chậm rãi đi xuống, chúng ta giữa đường gặp nhau, hắn cầm tay của ta mỉm cười nói :



"Ngươi cuối cùng cũng tới!"




Hắn nhìn qua Bác Thiếp Nhĩ nói :



"Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái, thương thế của Hốt Hồ thế nào?"



Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói :



"Đa tạ đại hãn quan tâm, khuyển tử (1) vẫn còn sống ở trên đời này!"



(1) : khuyển là cách gọi nhún nhường .



Từ trong ngữ khí của hắn có thể nghe ra, hắn vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện Hôt Hồ bị thương .



Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nhìn qua An Dung, An Dung lập tức hiểu ý rót đầy một chén rượu, đứng dậy tự mình đi tới trước mặt Bác Thiếp Nhĩ. Hoàng hậu tự mình qua đây kính rượu, điều này đối với Bác Thiếp Nhĩ thật ra là không gì vinh quang hơn, hắn vội vàng đứng dậy .



An Dung cười nói :



"Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái vì Bắc Hồ chinh chiến nhiều năm, càng vất vả công lao càng lớn, bản cung thay mặt đại hãn kính ngài một ly. "



Bác Thiếp Nhĩ hai tay tiếp nhận ly rượu, cung kính nói :



"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, thần chúc đại hãn cùng Hoàng Hậu nương nương thiên thu vạn năm, vĩnh viễn hưởng an khang. "



Rồi ngửa đầu uống ly rượu một hơi cạn sạch, cơn giận dữ trên mặt đã rút đi rất nhiểu, phải biết rằng An Dung chẳng khác nào như ngay mặt hướng y xin lỗi, thể diện này không thể nói không lớn được .



An Dung trở lại bên người Thác Bạt Thuần Chiếu, Thác Bạt Thuần Chiểu rót đầy ly rượu trước mặt mình, bưng ly rượu tự mình đi tới trước mặt ta, ta vội vàng đứng dậy .



Thác Bạt Thuần Chiếu nói :



"Việc phủ công chúa vây, tuy nói là hiểu lầm, thế nhưng trong nội tâm trẫm cảm thấy cực kỳ bất an, quấy nhiễu quý khách như vậy, ta thân là người đứng đầu Bắc Hồ thật sự là cực kỳ xấu hổ. "



Vẻ mặt Bác Thiếp Nhĩ trở nên đặc biệt lúng túng, Thác Bạt Thuần Chiếu tiền dương hậu ức (2), lần này tự mình kính rượu rõ ràng là quanh co lòng vòng trách cứ Bác Thiếp Nhĩ không biết cách dạy con .



(2) : Trước ca ngợi, sau lại làm thấp đi .



Trong lòng ta thầm khen Thác Bạt Thuần Chiếu, thủ đoạn này làm được thật sự là không chê vào đâu được, vừa lưu lại cho Bác Thiếp Nhĩ vài phần tình cảm, lại trước mặt mọi người giáo huấn hắn, Bác Thiếp Nhĩ cũng chỉ có phần chịu phục. Ta mỉm cười nói :



"Đại hãn không cần khách khí như vậy, sự tình đã được giải thích rõ ràng, giữa ta và Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái từ lâu đã không còn bất cứ khúc mắc gì rồi. "