Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 360 : Lửa giận (2)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Trở lại Dưỡng Tâm Điện, Viên Thiên Trì vẫn đang cao đàm khoát luận cùng Hâm Đức hoàng đế, ta vốn định cáo từ, nhưng Hâm Đức hoàng đế lại gọi ta lại, nói :



"Dận Không, ngươi tới đây ngồi nghe một chút, kiến giải của Viên tiên sinh đúng là tuyệt diệu vô cùng. "



Từ khi hắn có định ước với ta, thái độ của hắn đối với ta cũng tốt hơn trước .



Ta thầm nghĩ trong lòng :



"Đây chẳng qua chỉ là thứ tốt với ngươi, ta có hứng thú gì. "



Nhưng mà ta vẫn khiêm cung ngồi một bên .



Viên Thiên Trì mỉm cười, tiếp tục nói về những câu chuyện hư vô .



Ta cố gắng chăm chú lắng nghe, nhưng không hiểu được tại sao Hâm Đức hoàng đế lại có hứng thú vào những chuyện này .



Kể ra cũng phải công nhận, Viên Thiên Trì nói sinh động hấp dẫn như thật, dẫn chứng phong phú, giống như là tự mình chứng kiến chuyện này .



Điều này làm cho những người sắp chết, cầu mong tiên đan càng hứng thú, không biết là khi ta già, có giống như Hâm Đức hoàng đế không nữa?



Bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, ta không khỏi ngơ ngác, việc náo động của hoàng cung hôm nay mới bình thường lại được, chẳng biết là có chuyện gì phát sinh đây .



Lúc này tiểu thái giám Lạc Mịch chạy vào. thở dốc nói :



"Khởi bẩm. .. Bệ hạ. .. việc lớn không tốt. .. Thanh Nguyệt cung bỗng nhiên bốc cháy. .. "



Ta bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ hét :



"Ngươi nói cái gì?"



Không đợi Lạc Mịch nói xong, ta đã chạy tới chỗ Thanh Nguyệt cung, nơi đó là nơi ta lớn lên, linh vị của mẫu thân ta vẫn ở nơi đó, đối với ta mà nói Thanh Nguyệt cung có ý nghĩa không bình thường .



Khi ta chạy tới Thanh Nguyệt cung, lửa đã bị ngăn chặn, hơn mười tiểu thái giám đang mang theo thùng nước dập lửa .



Ta một cước đá văng cửa cung vọt vào, thế lửa tuy rằng đã yếu đi, nhưng bên trong khói bốc lên cuồn cuộn, ta không cách nào mở được mắt, chỉ còn cách dựa theo trí nhớ, đi tới trước nơi đặt linh vị của mẫu thân .



Nhưng nơi đó hiện giờ chỉ còn lại một đống tro tàn, ta giận dữ tới mức thân hình run rẩy, ngửa đầu hét lớn một tiếng điên cuồng .



Có một tiểu thái giám chạy vào nắm tới cánh tay ta, ta giận dữ hét :



"Đồ hỗn trướng, là ai đốt lửa?"



Tiểu thái giám kia sợ hãi ngay không nói lên lời, trên mặt không còn chút máu nào .



Từ xa truyền tới những tiếng cười điên cuồng :



"Long Dận Không! Lửa là do ta đốt, ta sẽ thiêu chết con tiện nhân kia. .. Ta muốn khi ả chết rồi cũng không được bình an. .. Ha ha. .. Ha ha a. .. "




"Vậy nô tài chuẩn bị xe ngựa cho điện hạ. "



Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Sở nhi, đi vào trong cung điện bị cháy đen, thâm tình nói :



"Lúc ta còn nhỏ, ta từng sống ở đây, mẫu thân ta đã dạy ta đọc sách viết chữ. "



Sở nhi kéo bàn tay của ta, từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây ta cũng nhớ, thậm chí ta còn có thể kể vanh vách từng chuyện cũ, sự yêu thương và những lời giáo huấn của mẫu thân ta vẫn phảng phất ở bên ta .



Khi ta và Sở nhi trở lại vương phủ, Chu Độ Hàn đã đến đây đợi rất lâu, không có ta cho phép, người khác không dám dẫn hắn đi gặp Khâu Dật Trần .



Ta áy náy nói :



"Đã khiến Chu tiên sinh đợi lâu. "



Chu Độ Hàn mỉm cười nói :



"Thái tử không cần khách khí, vi thần cũng chỉ vừa mới đến. "



Ta gật đầu nói :



"Chu tiên sinh, Dận Không sợ rằng phải ủy khuất người một chút rồi. "



Chu Độ Hàn nói :



"Thái tử xin cứ tự nhiên. "



Ta tự mình dùng vải đen bịt mắt của Chu Độ Hàn, nhẹ giọng nói :



"Những chuyện Chu tiên sinh thấy đêm nay, ta hi vọng tiên sinh có thể quên tất cả. "



Chu Độ Hàn mỉm cười nói :



"Chu mỗ ở trong cung làm nghề y nhiều năm, cái quy củ đó ta hiểu, thái tử không cần lo lắng. "



Ta thưởng thức gật đầu, bảo Đường Muội dẫn hắn ra ngoài thành .



Sở Nhi nhìn theo bóng lưng Chu Độ Hàn, nhẹ giọng nói :



"Người này có thể tin được hay không?"



"Chu Độ Hàn là người ngay thẳng, am hiểu sâu sắc cách xử sự trong cung, chắc là không có vấn đề. Hơn nữa hai mắt hắn bị bịt, ngoài trời lại mưa tuyết không thể nào nhận ra vị trí được. "



Sở Nhi như trút được gánh nặng thở phào một cái, lại nói :



"Dận Không, huynh định khi nào trở lại Tuyên Thành?"