Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 369 : Mê ly (4)
Ngày đăng: 03:20 20/04/20
"Phụ hoàng yên tâm, hài nhi lập tức chuẩn bị chuyện này. "
Hâm Đức hoàng đế hài lòng gật đầu, hắn nghĩ tới một việc, bèn nói :
"Được rồi, ta muốn phong cho Viên tiên sinh chức quốc sư, ngươi nghĩ thế nào?"
Viên Thiên Trì mặc dù là do tay ta đưa vào cung, thế nhưng ta cũng không ngờ mới chỉ trong mấy ngày, hắn đã được Hâm Đức hoàng đế tín nhiệm như vậy, xem ra tâm cơ của hắn thâm bất khả trắc hơn bề ngoài rất nhiều .
Người này đối với ta là địch hay là bạn còn chưa biết, sau này cần phải cẩn thận đề phòng, có cơ hội gặp Thải Tuyết nhất định phải hỏi rõ thân thế hắn hơn . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ta mỉm cười nói :
"Tốt nhất là phụ hoàng nên hỏi ý kiến của Viên tiên sinh trước, tiên sinh dù sao cũng là thế ngoại cao nhân, chưa chắc đã thích công danh nơi trần thế. "
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói :
"Ngươi nói không sai, để ta hỏi hắn. "
Lúc này có một tiểu thái giám đi đến, cung kính nói :
"Bệ hạ, có mấy vị nương nương ở hậu cung lại bị bệnh, hôm qua người có nói là buổi trưa sẽ tới thăm, người có định đi ngay bây giờ không?"
Hâm Đức hoàng đế bình tĩnh khoát tay áo nói :
"Loại chuyện nhỏ này, còn định làm phiền tới ta ư?"
Hắn bỗng nhiên nhìn ta một cái :
"Dận Không, ngươi mang giúp cháo Tổ yến tới cho các nàng, ta còn phải theo Viên tiên sinh giảng đạo pháp. "
Trong lòng ta ngẩn ra, ta là thái tử, người bị bệnh là hoàng phi, mặc dù bối phận cách biệt, nhưng mà chuyện vào hậu cung đâu phải là chuyện của ta, chẳng nhẽ chuyện của Trân phi đã bị Hâm Đức hoàng đế biết? Hắn nói câu này có ý gì, hay là đã hồ đồ?
Hâm Đức hoàng đế thấy ta không lên tiếng trả lời, tiếp tục nói :
"Thế nào? Chuyện nhỏ này ngươi cũng không muốn làm thay trẫm ư? Mấy vị nương nương tuy rằng không phải mẫu thân thân sinh ra ngươi, thế nhưng các nàng dù sao cũng là mẫu phi của ngươi, ngươi thể hiện chữ hiếu cũng được mà. "
Ta cuống quít nói :
"Hài nhi sẽ đi làm!"
"Thái tử điện hạ muốn đi ư?"
Ta gật đầu, hiện giờ Ngọc Tỏa đang canh giữ ở cửa cung, bởi vì có ta ở đây nên không dám đóng cửa, chỉ còn cách đứng ngoài canh chừng .
Ta lấy hết dũng khí, đi tới trước giường, ôm Trân phi vào lòng, thân hình Trân phi run lên, cái môi anh đào chủ động đưa tới miệng của ta, cái lưỡi thơm tho luồn vào .
Chúng ta triền miên trong nụ hôn rất lâu, nàng rơi lệ, tựa vào lòng ta, nhẹ giọng nói :
"Chàng thực độc ác. .. lâu như vậy vì sao không tới thăm ta. .. "
Ta không nói gì, bàn tay luồn vào trong áo nàng, vuốt ve thân hình của nàng. Trân Phi chán nản nói :
"Thiếp biết chàng khó xử. .. Thế nhưng, thiếp không sao khống chế được mình. .. "
Ta kề sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói :
"Nàng yên tâm, sẽ có ngày chúng ta ở chung một chỗ với nhau. "
Trân Phi buồn bã nở nụ cười, sau đó ôm chặt lấy ta, nói :
"Tuy rằng thiếp biết chàng đang gạt thiếp, nhưng thiếp vẫn rất vui. .. "
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng luồn vào trong áo, vuốt ve thân hình cường tráng của ta, nếu như đây không phải là hậu cung, ta nhất định triền miên với nàng một phen .
"Chàng đã trưởng thành. .. "
Trong đôi mắt đẹp của Trân phi chứa đầy nước mắt .
Ta thâm tình nói :
"Ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn là Long Dận Không của ngày xưa. "
Ta vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi anh đào tái nhợt vì bệnh :
"Đáp ứng ta, sống cho thật tốt, ta nhất định sẽ để nàng sống bên cạnh ta. "
Trân Phi khóc nức nở, nhưng phải tự kiềm chế không để thanh âm vang lên, nàng chỉ có thể liều mạng gật đầu, ta một lần nữa hôn nàng, hôn những giọt nước mắt của nàng, an ủi vết thương lòng đang bị tổn thương ngày một lớn của nàng .