Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 387 : Thăm viếng (3)
Ngày đăng: 03:21 20/04/20
Trần Tử Tô nói :
"Tử Tô sẽ đi làm ngay. "
Ta chân thành nói :
"Vất vả cho Trần tiên sinh rồi!"
Trần Tử Tô cười nói :
"Cổ nhân có nói : sĩ vì tri kỷ giả tử(l). Tử Tô vì công tử bôn ba một chút thì có tính là gì đâu?"
(1 ) : Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ .
Ta đột nhiên nghĩ tới Tiêu Tín, nếu như hắn cũng ở chỗ này, Trần Tử Tô sẽ không cần phải vất vả như vậy . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tiêu Trấn Kỳ cùng ta nghĩ đến một chuyện, khẽ nói :
"Tên tiểu tử Phúc Oa lần này không biết vì sao ở lại Khang đô thời gian dài như vậy?"
Ta cười nói :
"Tiêu đại ca nghĩ đến con trai rồi, xem ra thương thế của Khâu Dật Trần vẫn chưa hoàn toàn khang phục, bằng không hắn đã sớm trở về. "
Trần Tử Tô nói :
"Tiêu Tín ở lại Khang đô cũng có chỗ tốt, hắn xưa nay túc trí đa mưu, vừa lúc có thể bảo vệ an toàn của An Dung công chúa. "
Tiêu Trấn Kỳ nói :
"Hâm Đức Hoàng có hồ đồ mấy cũng không đến mức làm khó con gái ruột của mình đâu, huống chi Thác Bạt Thuần Chiếu là Khả Hãn của Bắc Hồ, hắn sẽ không ở phía sau mà đi đắc tội với Bắc Hồ làm gì. "
Trần Tử Tô nói :
"Công tử lo lắng cũng không phải Hâm Đức Hoàng mà là Tả Trục Lưu. "
Tiêu Trấn Kỳ trầm mặc, hồi lâu mới nói :
"Có lẽ chúng ta nên xuất thủ đối với Tả thị bộ tộc. "
Ta thở dài nói :
"Ta không phải là không muốn diệt trừ hắn, nhưng mà thế lực của Tả Trục Lưu tại đại Khang thâm căn cố đế, cũng không phải bên trong thời gian ngắn có thể thanh trừ, lại nói phụ hoàng mặc dù đã già nhưng cũng không có hồ đồ, ông ấy muốn cho ta cùng Tả Trục Lưu kiềm chế lẫn nhau. "
Trần Tử Tô nói :
"Việc cấp bách cũng không phải là Tả Trục Lưu, mà là sách lược để lấy cương vực của Yên quốc. "
Tiêu Trấn Kỳ nói :
"Chúng ta quan tâm đến chiến sự Yên Hàn đồng thời cũng không thể bỏ qua lực lượng của Tả Trục Lưu, nếu đề hắn tuỳ ý phát triển, sợ rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. "
Ta tán thành gật đầu .
Trần Tử Tô nói :
"Dực vương hiện tại đã bị loại trừ ra khỏi trung tâm chính trị của đại Khang, chúng ta phải mau chóng bồi dưỡng một người khác để kiềm chế Tả Trục Lưu. "
Tiêu Trấn Kỳ nói :
"Người nào có tư cách như vậy? Phóng nhãn khắp quốc nội đại Khang sợ rằng không có người nào có thể đảm nhiệm được đâu?"
"Như vậy thì quá tốt. "
Hắn lại nói :
"Lần này Vũ Thần tới đây còn có một việc muốn thương lượng cùng thái tử. "
Ta gật đầu :
"Hứa tiên sinh cứ nói. "
Hứa Vũ Thần nói :
"Ngày gần đây trong cảnh nội Yên quốc hàng loạt bách tính nỗ lực chạy vào cảnh nội Khang quốc, bên ta mặc dù đã tiến hành ngăn cản thế nhưng hiệu quả cũng không lớn. "
Ta cố ý thở dài nói :
"Hứa đại nhân, chuyện này ngươi không tới tìm ta, ta cũng dự định đi tìm các ngươi, bây giờ chúng ta đã ở đây thì đại nhân muốn xử trí như thế nào về các nạn dân của Yên quốc. "
Vốn ta đã quyết định thu nhận nhóm nạn dân kia, nhưng mà thấy Hứa Vũ Thần chủ động nhắc đến ta cũng muốn làm khó hắn một chút .
Hứa Vũ Thần nói :
"Việc này ta đã thượng tấu với đại vương, chúng ta sẽ tận lực trấn an bách tính, có điều trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không thu được hiệu quả rõ rệt, mong rằng thái tử điện hạ có trợ giúp riêng cho bên ta. "
Ta cười lạnh nói :
"Cái gọi là trợ giúp của Hứa đại nhân rốt cuộc là cái gì? Là bảo ta thu nhận những nạn dân này, hay là bảo ta phong tỏa quan khẩu, cự tuyệt hết toàn bộ nạn dân Yên quốc?"
Hứa Vũ Thần nói :
"Hai nước giao chiến, bách tính có tội gì đâu? Thái tử xưa nay lấy nhân từ mà nổi tiếng thiên hạ, xin thái tử mở bộ phận cửa khẩu để cho nạn dân ở lại biên cảnh có nơi dung thân. .. "
Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói :
"Chiến tranh mới vừa bắt đầu đã có sáu bảy vạn nạn dân tụ tập ở biên cảnh Yên Khang, nếu chúng ta tùy ý để cho nạn dân tiến vào Khang cảnh, chỉ sợ dân sinh của bản địa sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. "
Hứa Vũ Thần nói :
"Khi Vũ Thần đến Lục Hải Nguyên đã đi qua quan khẩu Sở Châu, thấy hàng ngàn hàng vạn bách tính trôi giạt khắp nơi, phải sống trong gió tuyết, khắp nơi là thi thể bị chết cóng, xin thái tử điện hạ hãy thương xót cho những bách tính vô tội này, cho họ một cơ hội sinh tồn. .. "
Hắn nói đến chỗ xúc động viền mắt cũng đã hơi đỏ lên .
Trần Tử Tô nói :
"Lúc trước khi lập minh ước cũng không có đề cập đến chuyện nạn dân, chuyện này Hứa đại nhân có thể quyết định được sao?"
Khi hắn vừa nói đến điểm mấu chốt của vấn đề, lần này Hứa Vũ Thần tới gặp ta, khẳng định chưa hề đạt được Yên vương cho phép, về chuyện nạn dân ta nghi ngờ hắn đã tự tiện chủ trương .
Hứa Vũ Thần cùng Trấn Tử Tô đối diện một lúc lâu, hắn mới lớn tiếng nói :
"Vũ Thần có thể làm chủ. "
Trần Tử Tô mỉm cười nói :
"Nếu Hứa đại nhân có thể làm chủ, như vậy Tử Tô lớn mật đưa ra một kiến nghị. "
Ta biết trong lòng hắn đã có chủ ý, mỉm cười nói :
"Trần tiên sinh cứ nói nghe thử xem!"